Khác Thủ Tiên Quy
Chương 213 : Sâm La kiếm quyết 1
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
“Cho nên các người phát hiện bích họa về Sâm La kiếm quyết trong đỉnh? Từ lúc đó các người liền thương lượng để đệ vào đỉnh?” Phương Khác ngồi ở mép giường, tay gác lên đầu gối, lại mặc một thân hắc y, hiện rõ trầm ổn và bình tĩnh.
Còn Diệp Vu Thời thì ngồi ở đầu giường, cầm một cây lược gỗ chải tóc cho Phương Khác. Cảnh tượng này nếu để đám La Tất thấy được, nhất định sẽ kinh ngạc nói không ra lời. Nhưng hai người họ đối với chuyện này lại thể hiện vô cùng tự nhiên và bình tĩnh.
Diệp Vu Thời cầm tóc Phương Khác trong tay, bình tĩnh nói: “Không phải thương lượng, là chưởng môn đơn phương quyết định. Chỉ là huynh đoán được quyết định của ông ta, sau đó đưa ra quyết định của chính huynh.”
Phương Khác nghiêng đầu nhìn Diệp Vu Thời một cái: “Có khác biệt sao?”
“Không có.” Diệp Vu Thời mỉm cười biết nghe lời phải.
Ngược lại Phương Khác vốn vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi không tự giác mím lại, áp người không thành còn bị áp, tâm tình phức tạp này thực sự khó thể biểu đạt, nhưng lập tức Phương Khác lại hồi phục bình tĩnh, lần này là y lỗ mãng. Lần sau… Phương Khác rũ mắt.
Trầm mặc một lúc, Phương Khác rất tự nhiên hỏi: “Đạo của huynh là cái gì?”
Tuy y hỏi đạo, nhưng vẫn không có đạo của bản thân, cũng như y có kiếm ý nhưng chưa có kiếm tâm.
“Đạo của huynh chính là bản thân huynh.”
Phương Khác nhướng mày, cười: “Đạo của mỗi người đều là chính bản thân họ.” Tu chân giả truy tìm đại đạo, đại đạo lại ba ngàn. Nói không xuể đạo không tận, đạo của người có tương tự nhưng không thể hoàn toàn tương đồng.
Diệp Vu Thời ngây ra, nghiêng đầu nói: “Nói chung đại để là thuận tâm ý, nhưng muốn giải thích cho rõ, huynh vẫn chưa thể.” Hắn cũng không nghĩ đến, sẽ vào lúc này đâm rách tầng màn mỏng đó.
“Người tu chân ban đầu sẽ muốn được đắc đạo, ngộ đạo. Là vì cái gì chứ? Là để đề thăng tu vi hay cảnh giới?
Ví như Vô Tình đạo, người tu Vô Tình đạo phải chặt đứng thất tình lục dục của bản thân, trở thành người vô tình vô dục. Nhưng sau khi cắt đứt thất tình lục dục hắn vẫn là hắn trước kia sao? Vậy cho dù hắn đã đắc đạo, có thể thọ ngang trời thì thế nào? Hắn chân chính sau khi cắt đứt thất tình lục dục cũng đã biến mất rồi. Vậy người đắc đạo có còn là hắn không? Đối với huynh mà nói, cho dù bọn họ đã đắc đạo, cũng bỏ gốc theo ngọn, không có ý nghĩa. Vì ngay từ đầu, đệ không phải đắc đạo vì muốn đắc đạo, không phải vì truy tìm đạo mà từ bỏ ‘tôi’. Cho nên đạo của huynh chính là thuận theo tâm ý của huynh. Đại đạo ba ngàn thì thế nào, không chống được tâm nguyện của chính huynh. Người không nên bị đạo bó buộc.”
…
Phương Khác nghe xong mỉm cười, trước giờ chỉ có ngộ đạo không có nghe đạo. Cho nên sau khi nghe xong y có kích động nhưng không phải rất nhiều, vì đây là đạo của Diệp Vu Thời chứ không phải của y. Huống chi đạo của Diệp Vu Thời lúc này cũng còn chưa phải hoàn chỉnh.
Lúc này tóc cũng đã được chải xong.
Diệp Vu Thời thu lược nhìn âm sát bị ngăn cách bên ngoài đài sen: “Thời gian trong đỉnh bất đồng với ngoài đỉnh. Đệ ở ngoài đỉnh chỉ mới qua hơn nửa tháng, huynh và chưởng môn lại bị vây trong đỉnh hơn ba tháng. Cho nên chúng ta lúc này ở trong đỉnh hơn hai tháng, bên ngoài đại khái chỉ mới qua khoảng sáu ngày thôi.”
Phương Khác có chút kinh ngạc.
“Vốn dĩ trong đỉnh khó phân biệt phương vị, nhưng may là có cái này.” Diệp Vu Thời đưa sát kỳ cho Phương Khác nói: “Chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian tìm kiếm.”
Hơn hai mươi ngày sau, họ tìm được bích họa liên quan đến Sâm La kiếm quyết. Cũng chính là chân trời góc biển của thế giới trong đỉnh.
…
Sau đó Diệp Vu Thời bắt đầu thỉnh thoảng tìm Phương Khác nói chuyện, thiên nam địa bắc, phù chú thuật pháp, kiếm tu thể tu, chuyện gì cũng nói.
Phương Khác chắp tay mà đứng ngửa đầu nhìn đường kiếm đó, nôn nóng trong đáy mắt đã biến mất.
Người lưu lại mười ba đường kiếm này, hiển nhiên là một vị đại năng, tu vi ít nhất phải trên hợp thể. Nếu có người đã tu luyện Sâm La kiếm quyết, còn phá vỡ được ranh giới đó. Hắn có thể thành công, tại sao y không thể?
Y may mắn hơn những người khác nhiều, ít nhất y còn có thể nhìn thấy đường kiếm trước mắt. Cho nên y càng không thể từ bỏ.
…
Thời gian lặng yên vô thức lại trôi qua nửa năm. Diệp Vu Thời đã họa xong tất cả giấy chứa trong nhẫn, lại luyện ra một đống pháp khí đếm không hết.
Mà tính từ lúc họ vào đỉnh, đã trôi qua hơn hai năm.
Trong đỉnh trừ họ ra còn hai người khác, nhưng hai người kia lúc này đã tìm được cách ra khỏi đỉnh, rời khỏi thế giới trong đỉnh.
Khi ra ngoài cũng là cửu tử nhất sinh, thương tích chồng chất. Khoản Đông Nhiên thụt lùi một cảnh giới, nhưng cảnh giới của Thương Nhược Tuyết lại tăng lên, chỉ còn cách kỳ xuất khiếu nửa bước. Nếu không phải lúc trước bị Phương Khác đánh trọng thương, chỉ sợ hiện nay nàng đã tới kỳ xuất khiếu.
Văn Trúc Ân nhìn hai người, rõ ràng có chút kinh hỉ: “Vào đỉnh dễ ra đỉnh khó, các ngươi có thể sống sót đi ra thật sự không dễ dàng.”
Hàn huyên một lát, ánh mắt mọi người lại tập trung lên đỉnh.
Họ đã ra, nhưng trong đỉnh còn hai người.
Văn Trúc Ân cười đầy hàm ý: “Dương đỉnh phải tích lũy đủ linh lực mới có thể mở một lần, mà tích lũy những linh lực này cần tiêu tốn hai mươi năm thậm chí còn dài hơn. Mà mỗi lần thời gian Dương đỉnh mở đều là nửa năm.”
Nếu trong vòng nửa năm này Phương Khác và Diệp Vu Thời không thể ra khỏi đỉnh. Vậy họ chỉ có thể đợi mấy chục năm sau hoặc khi có mấy tu sĩ kỳ hợp thể liên thủ.
Nhưng mấy chục năm sau họ còn sống không? Âm sát và lực tính niệm do oán khí tụ thành đều có tính ăn mòn, căn bản không thích hợp cho tu sĩ tu hành ngược lại còn như kịch độc.
Tạm ở được ba năm năm, có linh lực ngăn cản, tu vi hộ thể có lẽ còn chưa cảm thấy gì. Nhưng nếu tiếp tục ở lâu dài, thì dù là đại năng cũng chịu không thấu. Huống chi, hai mươi năm bên ngoài tương đương với sáu mươi mấy năm trong đỉnh.
Vương Lạc Dương vừa nghe được Văn Trúc Ân nói câu đó liền siết chặt tay cầm chuôi đao.
Hai người Phương sư thúc phải mau chóng ra ngoài đi chứ.