Khác Thủ Tiên Quy

Chương 217 : Văn Trúc Ân 1

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Văn Trúc Ân híp hai mắt, trang sức màu lục trên trán đong đưa qua lại, hắn cúi đầu nhìn hai người Phương Khác đứng dưới điện. 



Diệp Vu Thời bước tới một bước, mỉm cười đưa mắt nhìn những binh khí ngẫu nhiên phát ra lãnh quang xung quanh nói: “Đạo đãi khách của yêu phủ vĩnh viễn luôn đặc thù như thế.” 



Hắn bước ra một bước, trận pháp dưới chân liền bắt đầu vận chuyển. Dây mây trườn như rắn ập đến, nhưng lúc này những sợi dây mây chụp vào khoảng không đột nhiên như bị rút xương rớt bộp xuống. 



Lại bước ra một bước. 



Yêu tu xung quanh thoáng cái thành trận, đều giọng quát: “Lui!” 



Một chữ thốt ra, như vàng đá va nhau. Tất cả vật thể có thể di động trong đại điện đều chấn động ong ong. 



Sóng âm đáng sợ nhất đó, đánh thẳng Diệp Vu Thời. 



Nhưng khi sóng âm sắp đánh lên Diệp Vu Thời, dây mây dưới đất thoáng cái cản lại sóng âm. 



Văn Trúc Ân nhíu mày, không khó nhìn ra trận pháp bố trí trong cung điện này không những bị Diệp Vu Thời phá giải mà còn bị đối phương dễ dàng kéo làm của mình. 



Trận pháp sư trong điện đổ mồ hôi lạnh, trong lòng kinh hãi. Tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, Diệp Vu Thời phá trận pháp khi nào? Sau đó hắn đột nhiên nhớ lại động tác vỗ góc bào của Diệp Vu Thời. Vô cùng thoải mái tùy ý, khi đó hắn còn cười lạnh đối phương ra vẻ, nhưng cái vỗ đó… 



Yêu tu xung quanh thay đổi động tác, đã muốn tiến tới tấn công. 



“Bốp bốp.” Hai tiếng vỗ tay vang lên. Văn Trúc Ân cười nhìn Diệp Vu Thời: “Quả là danh bất hư truyền. Quả là người đã phá giải cấm chế ba giới. Quả là thiếu niên anh tài.” 



Liên tục ba lần quả là, trong ngữ điệu tràn đầy tán thưởng dành cho Diệp Vu Thời. Nhưng dây mây dưới đất lại từ xanh chuyển vàng rồi chuyển đen, cuối cùng hóa thành một đống tro. Mà Phương Khác còn chưa phát giác linh lực của đối phương. Hắn khống chế linh lực tinh diệu đến mức đã tới một cảnh giới khác. 



Mà trận pháp sư đổ đầy mồ hôi lạnh kia nghe câu này lập tức kinh dị nhìn Diệp Vu Thời, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, và tự an ủi mình thì ra là thế. Dù sao người có thể phá giải cấm chế ba giới, phá được trận pháp của hắn không phải là chuyện đương nhiên sao? 
… 



Vệ Mâu Lưu dẫn Viên Kim và Trần Chử đến đại điện, sắc mặt hắn không tốt lắm, dường như vừa bị tin tức nào đó đả kích. 



Ngay lúc này, một trận dao động cực lớn truyền đến. Linh lực trong không trung nhanh chóng tụ lại, như một đạo sấm đánh xuống. 



Thoáng cái trời rung núi chuyển, một luồng máu tanh nồng nặc truyền ra. 



Ba người đồng thời lùi lại. 



Sau đó thế giới dường như tĩnh lặng trong thoáng chốc, trên mái hiên của tòa đại điện cao to bắt đầu rớt bụi. Sau đó càng lúc càng nhiều, đột nhiên cả vách tường cũng rơi bụi rào rạt, sau đó đột nhiên đại điện sụp đổ. 



“Vương thượng!” Vệ Mâu Lưu kinh hô, phi thân vào đại điện. 



Trần Chử và Viên Kim giật mình, Văn Trúc Ân ở bên trong, vậy Phương Khác và Diệp Vu Thời cũng ở trong. Bọn họ đã động thủ rồi sao? 



Nhưng đập vào mắt họ chỉ là một đống đổ nát. 



Lúc này, một phiến lá trúc từ trên một tảng đá bay lên. Sau đó một bó trúc mảnh ngoi lên từ trong đống đá. 



Một nửa đại điện mọc ra trúc, những cây trúc này trong chớp mắt đã hình thành một rừng trúc. Sau đó tất cả đá đều bị đẩy ra, rồi nát thành bụi đá. 



Dưới trúc bò ra rất nhiều yêu tu. 



Sắc mặt Văn Trúc Ân vô cùng khó coi nhìn một góc của đống đổ nát. Hắn không ngờ Diệp Vu Thời phá nóc nhà là để mượn lực thiên địa đạo pháp hoàn thành thần phù của mình. Hắn đã xem thường họ rồi.