Khác Thủ Tiên Quy

Chương 232 : Phong thành

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Đoàn người Chu Thức Vũ phân đường với Phương Khác, hiện nay đã trở về môn phái. Chu Thức Vũ ngồi trên một chiếc xe lăn, nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ. Trong mũi đã không còn là máu tanh và hôi thối, mà tràn đầy hương hoa. 



Đây là gốc của hắn, là gia hương tất cả người Côn Luân thủ hộ. 



Sau đó, hắn lại nhớ đến cảnh tượng thấy lúc đi qua Phong thành hôm đó. 



Trên đường là cảnh tượng tiêu điều, người đi đường cúi đầu thần sắc tê liệt cước bộ vội vàng. Phong thành dưới sự thống trị của Thái Hành mới vài năm, người bình thường bị áp chế bị bắt đi đào linh khoáng hoặc làm khổ lực nhìn mãi thành quen. Mà đá lát trước cửa Tiêu gia còn mơ hồ thấy được vết máu. 



Côn Luân hơn hai năm nay, ám sát sáu thống lĩnh Thái Hành đống ở Phong thành, nhưng đây chỉ khiến cuộc sống của người dân trong Phong thành càng thêm gian nan. Chỉ có thu hồi Phong thành, mới có thể giải quyết vấn đề trên căn bản. 



Lúc đó trên thuyền bay có không ít đệ tử là người Phong thành, bọn họ nhìn chằm chằm Phong thành. Cắn răng, đỏ mắt, hận không thể nhào xuống thuyền bay giết sạch những đệ tử Thái Hành bên trong Phong thành. Miệng còn hung tợn đọc tên Giang Trầm Chu. 



Lúc Chu Thức Vũ xuất thần, một người đẩy cửa vào. Hắn gật đầu với Chu Thức Vũ, ánh mắt mang ý cười, Chu Thức Vũ hơi nhướng mày, Dư Sùng Lễ đứng sau lưng Chu Thức Vũ thì mặt không đổi sắc. 



“Tất sư huynh.” Chu Thức Vũ gọi. 



“Nam tử Phong thành gần một nửa bị giải đến thành Thái An đào linh khoáng, còn lại thì sống còn không bằng một con linh thú. Người Thái Hành muốn vắt khô tòa thành trì này… Mà hầu như tất cả gia đình trong thành trì đều có hài tử bị Thái Hành đoạt đi…” Tất Thập Tứ bình thản thuật lại bất hạnh của tòa thành trì, đáy mắt như có thương hại lại phản phất mang lửa giận. 



Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn Chu Thức Vũ nói: “Ta không hiểu, tại sao lâu như thế môn phái vẫn không có hành động, ngươi bị Thái Hành bắt giam mấy năm. Vậy mà đến hôm nay mới được cứu ra. Đối với Phong thành và những hài tử đó, ta cũng không thấy môn phái đưa ra bất cứ điều lệ gì. Thật khiến người… rét lòng.” 



Chu Thức Vũ nghe xong trên mặt không xuất hiện biểu cảm Tất Thập Tứ dự đoán, hắn nói: “Nếu mấy năm trước môn phái phái người ứng cứu, nhiều lắm chỉ có thể cứu được một mình ta. Nếu là vậy, ta nhất định không muốn về phái.” 



Nói xong câu này, Chu Thức Vũ nhìn Tất Thập Tứ: “Khiến sư huynh rét lòng chỉ sợ không phải môn phái, mà là Phương Khác.” Hắn trực tiếp không chút lưu tình điểm ra tư tâm của Tất Thập Tứ. 



Lời vừa nói ra, sắc mặt Dư Sùng Lễ và Tất Thập Tứ đều có chút biến hóa. Chỉ là Tất Thập Tứ thoáng cái đã cười lên, đôi mắt hoa đào lấp lánh. 



Hắn nhẹ cười vài tiếng rồi nói: “Không giấu Chu sư đệ, ta quả thật có tư tâm. Nhưng lời ta nói cũng không phải giả. Chẳng qua chỉ là một chút ân oán cá nhân, Phương Khác lại không buông tha đến tận nay. Ta vì môn phái lập chiến công hiển hách, hiện nay lại không có đất cắm dùi. Đám Tạ lão vì môn phái cống hiến hơn nửa đời người, Duy Pháp đường lại dễ dàng đổi chủ.” 



“Ta không phục.” Trên mặt Tất Thập Tứ vẫn là nụ cười, nhưng lại nói từng chữ. 



“Ngươi không phục, không liên quan ta.” Chu Thức Vũ đáp. 




… 



Phương Khác nhấc kiếm, vết máu trên y phục đã gần chuyển thành đen. Y đã đứng ở trước đại môn của Tiêu gia, nhưng không tiến thêm một bước, mà đứng đây đợi Tiêu Xương Thu tới. 



Không quá vài tức, Tiêu Xương Thu đã tới, nàng chém mở đại môn Tiêu gia, trực tiếp giết vào trong. 



Cùng với mấy tiếng cầu xin bất chợt im bặt, trong Phong thành vang lên tiếng kèn hiệu dọn dẹp chiến trường. 



Sau đó lại là trầm mặc, tĩnh lặng. 



Người phụ nhân trước đó, ngẩn người rút lưỡi liềm ra khỏi tu sĩ bị nàng hồ loạn đâm chết. Cổ họng nàng khô khàn, gần như nói không ra lời. Nàng ra dấu với đồng bạn cả buổi, mới đột nhiên nhớ ra, bây giờ đã có thể nói chuyện rồi! 



“Chúng ta thắng rồi!” 



Âm thanh phản phất như phát tiếc, nhưng tràn đầy vui sướng vang lên trong Phong thành. 



“Chúng ta thắng rồi!” 



“Thắng rồi!” 



Nhất thời tiếng hoan hô vang khắp Phong thành, thoáng cái tòa thành trì tử tịch đã sống lại. Mà những ngọn đèn đã tắt ngúm, cuối cùng lại sáng lên, cả thành trì đều sáng rực. 



Sau một lúc huyên náo, mọi người cười cười rồi bắt đầu khóc như sụp đổ. Là vui quá mà khóc, là sống sót sau kiếp nạn nhưng khóc vì thân nhân, bằng hữu, ái lữ đã mất. 



Tiêu Xương Thu bước ra khỏi phủ, nói: “Phong thành giao cho ngươi.” 



Sau đó bước lên thanh hạc, đội quân nhanh chóng tập kết, lưu lại mấy đội nhân mã nhỏ rồi nhắm tới thành Thái An. 



Nàng muốn nhân sĩ khí này, đánh cho phái Thái Hành trở tay không kịp.