Khác Thủ Tiên Quy

Chương 238 : Củi mục*

Ngày đăng: 09:46 18/04/20


Trên vách núi ở gần biển sừng sững một tòa thành trì cổ xưa. Tòa thành trì này đã có hơn ba ngàn năm chưa trải qua chiến hỏa. Người trong thành trì cũng từng cho rằng chiến tranh tuyệt đối không thể đến được thành trì này.



Cho đến khi, Diệp Vu Thời bắn một mũi tên bắn gãy lá cờ trên thành lâu.



“Đại nhân, hai người này đối chiến đều không thấy thân ảnh Diệp Vu Thời, hắn không ở trên chủ thuyền. Hai người này đều là do La Tất chủ chỉ huynh, không biết Diệp Vu Thời có phải có mưu kế gì không?”



Hàn Không mím môi, sắc mặt càng thêm lạnh: “Giới nghiêm, một khi có người phát giác thân ảnh Diệp Vu Thời lập tức lên báo. Trọng điểm kiểm tra Yên thành.”



“Vâng! Đại nhân là sợ Diệp Vu Thời lại như lần trước, một mình dẫn binh vòng ra sau lưng tập kích…” Tu sĩ đó thấp giọng nói, nhìn sắc mặt Hàn Không không tốt liền không nói tiếp nữa.



“Đại nhân, thành chủ cầu kiến.”



Sắc mặt Hàn Không lạnh đi, trong mắt lóe sát cơ.



“Đại nhân! Trận pháp của Diệp Vu Thời thật sự quá mức kỳ quái, quân sĩ lại cực kỳ sở trường chiến đấu trên biển, cung ứng của yêu giới lại cuồn cuộn không ngừng vận chuyển tới, không bằng chúng ta tạm tránh mũi nhọn. Đợi sau khi hội hợp với Yên thành lại hung hăng đả kích….” Một tu sĩ đĩnh đạc nói với lưng Hàn Không.



Hàn Không đột ngột quay người, chiến bào trên vai phất lên rồi hạ xuống, hắn híp mắt nhìn thành chủ Minh thành, lạnh lùng nói: “Ý của ngươi là muốn chắp tay dâng Minh thành cho người, nhường ra Minh Hạc đảo?”



Thành chủ Minh thành đổ mồ hôi lạnh, nhìn sắc lạnh trong mắt Hàn Không, hắn vội nó: “Không, không, không, ti hạ không phải ý này, ti hạ chỉ là nói chúng ta…”



Rắc một tiếng, đầu thành chủ Minh thành lệch đi, Hàn Không buông tay đang bóp cổ hắn ra, ném sang một bên.



Hắn lạnh mắt nhìn mọi người trong phòng nói: “Quan dân cùng tồn, binh tốt cùng vong. Nếu đã từ bỏ dân chúng không lo, lưu thành chủ có tác dụng gì?”



Mọi người trong phòng im như thóc, trong bọn họ vốn có vài tu sĩ không phải thủ hạ Hàn Không cũng vội vã thu lại bàn tính của mình.



“Đệ tử Thái Hành ta, lâm địch tuyệt đối không lùi một phân một bước! Nếu có người vọng ngôn trong quân, chém không tha!”



“Vâng!”



Qua một lát Hàn Không lạnh lùng nói: “Người này sớm đã nên chết.”



Thành chủ Minh thành này ở trên đảo Minh Hạc tác uy tác phúc, nhưng lại tham sinh quý tử. Chẳng qua… nếu không có người của Diệp Vu Thời ở bên tai xách động, hắn cũng không dám có dị tâm.




Phương Khác cười híp mắt nhìn Diệp Vu Thời, tự cho là đã nắm quyền chủ động, nhưng nếu từ góc độ của người bên cạnh nhìn sang, y tách hai chân ngồi trên người Diệp Vu Thời, hai tay ấn lên vai Diệp Vu Thời, mà Diệp Vu Thời thì thản nhiên ngửa đầu nhìn y.



“Tùy ý như thế?”



“Ừ.” Thuận theo tâm ý đến gặp y, gặp xong thay đổi chủ ý lưu lại. Chẳng qua cũng là thuận theo tâm ý thôi.



“Trên Hoàng hải không ngại chứ?” Phương Khác hỏi.



“Cục diện đã phá, La Tất là đủ rồi.”



“…”



Phương Khác chậm rãi thở ra một hơi, lại cúi người xuống. Phản phất như thả lỏng, lại giống như mệt mỏi.



Nhưng âm thanh của y lại vô cùng bình tĩnh.



“Chuyện Giang Trầm Chu chắc huynh đã nghe rồi… phái Thái Hành đã thả tin muốn dụng hình lột da nhét rơm. Tả Khâu cố ý thả tin ra, lại cho đủ thời gian. Chính là muốn dụ đệ ra, Giang Trầm Chu đã sớm dự liệu được sẽ như thế, lưu lại một phong thư cho đệ.”



‘Củi mục’. Hắn nói bản thân hắn là củi mục, cho dù về phái cũng chẳng qua là củi mục. Không bằng để hắn chết có giá trị một chút. Nếu đệ phái bất cứ ai đi, sẽ như kẻ ngốc phái người đi chịu chết, vậy thì hắn chết cũng sẽ không cam tâm…”



Diệp Vu Thời nhẹ ôm lấy y, cái gì cũng không nói. Chỉ là yên tĩnh lắng nghe Phương Khác trần thuật bình tĩnh đến mức không có chút phập phồng.



“Tất cả mọi người đều cho rằng Thái A luôn ẩn bên cạnh đệ bảo vệ đệ, ai biết hắn không còn ở bên người đệ nữa. Đệ để Hách Liên và Thái A đi Thiên Sơn rồi. Chu chưởng môn chắc đã sắp chết. Hắn mà chết, Thiên Sơn và Côn Luân liên thủ. Thái Hành trước sau thọ địch, đệ cũng sẽ được rút tay. Không cần thời thời tọa trấn Côn Luân.”



Nói đến đây Phương Khác thẳng người lại, trên mặt nhìn không thấy chút trống vắng nào. Mà mang theo nụ cười nhạt, ánh mắt kiên định: “Đệ tuyệt đối không thể không làm gì hết, chỉ nhìn Giang Trầm Chu đi chết. Bất luận đệ có thể hay không, nhưng đệ nhất định phải làm gì đó.”



==================



*Củi mục: Tích kể rằng, Vương Chất lên núi đốn củi, thấy tiên nhân đánh cờ, dừng lại trong núi một chốc, nhưng nhân gian đã phát sinh biến hóa cực lớn. Sau đó ‘củi mục’ chỉ thế sự biến ảo. Người củi mục ý chỉ tiều phu, cũng chỉ người rời nhà đã lâu vừa trở về cố hương, người trải qua thế sự biến ảo. Câu chuyện ‘người củi mục’ thường được dùng để hình dung tang thương biến hóa trong thế gian.



Nếu Giang Trầm Chu về môn phái thì sẽ là cảm giác này, tất cả đều vô cùng xa lạ, người từng liên quan cũng đã không còn. Hắn đã không thể dung nhập vào Côn Luân. Nhưng biến hóa không phải Côn Luân, mà là hắn.