Khác Thủ Tiên Quy

Chương 246 : Cao sơn lưu thủy 3

Ngày đăng: 09:46 18/04/20


Sau đó, Vương Lạc Dương lại phát hiện trên mặt sư phụ không có niềm vui, phần nhiều là cảm xúc mà hiện tại nó vẫn không thể lý giải.







Nhưng gần như lập tức cảm xúc này biến mất khỏi mặt Phương Khác, y lại một lần nữa bình tĩnh tự kiềm chế truyền đạt một chuỗi mệnh lệnh. Làm xong tất cả những gì họ có thể làm được lúc này. Toàn lực duy trì trận pháp hộ thành dưới uy áp đáng sợ của tu sĩ kỳ hợp thể đấu pháp, còn nghiêm cấm tất cả bách tính trong thành ra ngoài, ngăn cản bạo loạn do hoảng sợ tạo nên… vâng vâng.



Sau đó chính là bắt đầu kiên thủ dài đăng đẳng.



Chiến đấu giữa tu sĩ kỳ hợp thể vốn là như thế.



Phù tu vốn cũng có thể như thế.



Ngọn lửa cháy rực điên cuồng, kiếm khí khiến người rét run, thuật pháp đơn giản nhưng phát huy đến cực điểm va chạm vào nhau. Càng đáng sợ hơn là va chạm giữa đạo pháp, thứ cao hơn cả thuật pháp.



Thế gian vạn vật, vào lúc này đều ảm đạm đi.



Mặt trời lặn, trăng lên.



Tất cả ánh sáng bị bọn họ che phủ. Trong bóng tối, chỉ có ngọn lửa u lam như muốn đốt rụi bầu trời đêm.



Phương Khác cúi đầu đứng lắng nghe tất cả âm thanh truyền đến__ Mắt y đã được bôi dược quấn lên băng vải trắng, hiện nay chỉ có thể dựa vào âm thanh phán đoán tình huống cuộc chiến. Vương Lạc Dương đứng bên cạnh y, nói lại cho y nghe tất cả những gì nó thấy.



“Sư phụ, Diệp sư bá dùng cấm chế vây Tiêu Vân Dật trong một tấc vuông…



Tiêu Vân Dật tránh không kịp, bị thương rồi…



Tiêu Vân Dật ném ra một hạt bồ đề tử của phật môn, vậy mà đã đột phá cấm chế.” Vương Lạc Dương khắc chế bản thân dùng ngôn ngữ bình thản nhất trần thuật tất cả những gì mình thấy, nó không hy vọng Phương Khác vì lo lắng mà tiêu hao tâm lực. Nó khô khàn nói, nhìn tất cả những gì trước mắt, ngôn ngữ trong đầu đã mài mòn cực điểm. Nhưng cuối cùng nhìn thấy một trận thanh quang bao trùm Thái A, nó vẫn dùng chữ ‘vậy mà’.



Vương Lạc Dương đột nhiên cảm giác được Phương Khác gác tay lên vai nó nhẹ vỗ, rồi nói: “Đạo trong cấm chế của Diệp Vu Thời bao hàm ‘giới’ ý, cho nên mới có thể ngăn cách ba đại lục. Mà có thể phá giới chỉ có giới, có phật kinh nói ‘nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề’, Tiêu Vân Dật là lợi dụng Tam Thiên thế giới hàm chứa trong bồ đề tử để phá giới của Diệp Vu Thời, tự nhiên phá giới mà ra.”



Vương Lạc Dương gật đầu, sau đó lại khô giọng nói: “Thái A bị thương rồi, nhưng cấm chế chưa phá, Diệp sư bá vừa rồi không biết sao… để bồ đề tử qua luôn, Tiêu Vân Dật vẫn bị vây.”




Giang Trầm Chu nhìn Tả Khâu, khóe môi chợt cong lên thấp giọng nói: “Chỉ là muốn được chết thống khoái, tránh phải…”



Âm thanh dần thấp không thể nghe được.



Tả Khâu lạnh nhạt nhìn Giang Trầm Chu dần mất đi hơi thở, đột nhiên chậm rãi cúi người chạm nhẹ lên khóe môi Giang Trầm Chu. Sau đó tùy tiện ném Giang Trầm Chu ra, thẳng người dậy lạnh lùng nhìn thi thể Giang Trầm Chu.



Trưởng lão vẫn luôn đứng trong bóng tối trong điện bước ra, từ lúc Giang Trầm Chu nói đến chuyện Tiêu trưởng lão ông đã hối hận sao hôm nay lại đến đây, lúc nghe tiếp vế sau thống hận trong lòng ông đã biến thành sợ hãi.



Tả Khâu nhìn hướng ông nói: “Không cần lo lắng, ngươi không cần chết… đến lúc đó, ông ta đã không thể trở về.”



Trưởng lão hiểu rõ câu này là ý gì, trong lòng vừa có vui sướng vì thoát chết lại trào lên càng nhiều sợ hãi.







Tất cả mọi người tại đây cả đời đều không thể quên được một ngày đêm kéo dài như cả một đời đó. Vì mỗi một khắc đều là trùng kích và dựng lại đạo tâm của mọi người, cũng phá vỡ nhận thức của tất cả mọi người về phù tu.



Kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương như trong dự liệu.



Tiêu Vân Dật rũ tay mà đứng, máu tươi từ cổ tay rách toát chảy xuống. Nhưng vết thương đáng sợ nhất không phải ở đây, cấm chế của Diệp Vu Thời thế nhưng thật sự vây ông trong mảnh thiên địa nhỏ bé này. Mà Thái A quả không hổ là Thái A.



Bọn họ tính sai rồi. Tiêu Vân Dật cúi đầu nhìn Phương Khác một cái… rồi lại nhìn Thái A.



Tuy Thái A không thể xem như một tu sĩ kỳ hợp thể hoàn chỉnh, nhưng ông cũng có vết thương cũ trên người, lại thêm một Diệp Vu Thời. Ông không ngờ được họ lại ngoan cường như thế.



Tiêu Vân Dật chợt nói: “Côn Luân tự xem là sẽ không từ bỏ bất cứ ai, cũng chẳng qua là thế.”



Thái A xuất hiện ở đây, vậy hành động ứng cứu Giang Trầm Chu đã triệt để thất bại.



Chỉ là tại sao hắn lại xuất hiện?