Khác Thủ Tiên Quy

Chương 26 : Tộc Đông Thanh 2

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Ti Lan té mạnh xuống đất, va chạm cực mạnh khiến nàng thổ huyết, thân thể co giật không tự chủ. Đau đớn kịch liệt như thế, nhưng Ti Lan chỉ ngẩn ngơ nhìn bầu trời, xanh thẳm mà rộng lớn, còn có gương mặt mơ hồ không rõ của tu sĩ trên đài… có đôi khi nỗ lực và kiên trì căn bản là vô dụng. Thiên bẩm quan trọng hơn nỗ lực, nếu nàng không yếu như vậy, A ma… A ma, Ti Lan vô dụng, Ti Lan không thể vào yêu phủ… ba năm một lần… ba năm sau… Ti Lan cố gắng đè nén nghẹn ngào, A ma có thể đợi được ba năm sao? Nước mắt làm nhòe mắt nàng.



“Ngươi vẫn ổn chứ?”



Trong mắt Ti Lan là ảnh ngược của một gương mặt thanh tú khá xa lạ, người này có đầu tóc vàng rối loạn.



“Ta không sao.” Ti Lan nhếch nhác ngồi dậy, đau đớn khiến nàng không kìm được run rẩy, nhưng người trước mắt lại khiến nàng cảm thấy vô cùng lúng túng, Ti Lan cắn rách môi muốn đứng lên.



Tu sĩ tóc vàng đưa tay dìu Ti Lan.



“Cảm ơn.” Ti Lan cẩn trọng nói, đồng thời cảm thấy không thoải mái khi bị những tu sĩ khác chú mục.



“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, là vị Phương huynh đệ này bảo ta đến kéo ngươi một cái.” Tu sĩ tóc vàng nói, đồng thời âm thanh kinh ngạc của tu sĩ xung quanh khiến Ti Lan bất giác ngẩng đầu.



Ti Lan trợn to mắt, trên đài nàng vừa ngã xuống lại có một người lên khiêu chiến. Người đó… là Phương Khác. Mà những lời tu sĩ tóc vàng nói lại khiến nàng kinh ngạc.



Phương Khác đảo mắt nhìn tất cả các đài tròn, phát hiện chỉ có tu sĩ trên đài tròn này là chuyên dùng võ kỹ tấn công, thuật pháp chỉ là phụ. Mà Phương Khác đối với thuật pháp tuy có sáng tạo lạ lùng, nhưng thật sự không tính là rành rẽ. Dùng cái yếu của mình đấu với cái mạnh của người ta, không phải là chuyện ngốc hay sao. Cho nên Phương Khác ném bình đan dược liệu thương cho tu sĩ tóc vàng, rồi phi thân lên đây, một tu sĩ trung kỳ trúc cơ như y có lòng tin để đấu với tu sĩ sơ kỳ trúc cơ.



Chủ yếu nhất là y muốn thử xem kiếm pháp của mình thế nào. Dùng tu sĩ này để luyện tay rất thích hợp.



Đông Thanh Kết mắt lạnh nhìn Ti Lan rớt xuống, trên mặt bất giác xuất hiện nụ cười trào phúng, chỉ là một tên tầng tám luyện khí.




Dưới đài có không ít người hít ngược một hơi, chưởng này chém thật hiểm, tình trạng hung hiểm vạn phần, Phương Khác xoay thân kiếm, đẩy chưởng phải của Đông Thanh Kết ra. Phương Khác đạp lên bụng Đông Thanh Kết, Đông Thanh Kết mang vẻ kinh ngạc ngã ra sau rớt xuống đài.



“Má, nghĩ gia không có chân sao?” Phương Khác cười khinh bỉ, máu nhỏ giọt từ trường kiếm trong tay. Đứng trên cao nhìn Đông Thanh Kết lảo đảo đổi tư thế giữa không trung, sau đó thở dốc ngã xuống đất.



Từ dưới nhìn lên, Phương Khác cầm kiếm mà đứng, nụ cười tùy ý, có mấy phần ngọc thụ lâm phong. Tiếc rằng dù vẻ mặt Phương Khác vẫn như bình thường, nhưng trong nội tâm lại đầy câm nín, đạp lên bụng người đó một đạp cảm giác như đạp lên tường, chân đau quá trời… y là một tu sĩ ngũ hành, tu sĩ thuật pháp theo cách nói của đại lục Thanh Hoa. Đá một tu sĩ luyện khí, một võ tu chân chân chính chính, cảm giác thành tựu này… ừm, thật không tồi.



“Vẫn chưa có bất cứ tin tức gì sao?” Trí Ngu đạo nhân bất giác nhíu mày, trong số những người vào di phủ, thẻ ngọc của Trần Chử, Viên Kim đã vỡ, nhưng của Diệp Vu Thời và Phương Khác vẫn hoàn hảo, vậy mà đến nay không có tin tức nào, cứ như đã bốc hơi khỏi di phủ.



Tiêu Xương Thu gật đầu, sắc mặt không tốt lắm. Gần đây Thái Hành càng lúc càng có nhiều động tác đối phó Côn Luân.



“Thôi vậy, tạm dừng việc tìm kiếm bọn chúng, nếu thẻ ngọc chưa vỡ, vậy còn sống trên đời, mỗi người có duyên phận riêng. Các ngươi phái thêm nhân thủ đi tìm hai người trong quẻ của trưởng lão Trí Hậu. Đặt trọng điểm lên kiếm tu.” Trí Ngu đạo nhân nói.



“Sư bá, tốn nhiều nhân lực vật lực như thế để tìm kiếm hai người có thể không tồn tại thì có ý nghĩa gì không?” Tiêu Xương Thu hỏi.



Trí Ngu nhìn Tiêu Xương Thu một cái: “Thuật bói quẻ quả thật không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng lần này… thọ nguyên của Trí Hậu sắp tận.” Ngữ khí nghiêm túc mang theo mấy phần bi thương.



Lần đầu tiên trên gương mặt không có biểu cảm của Tiêu Xương Thu xuất hiện vẻ kinh ngạc. Tướng sĩ trong tu sĩ có thể nói là vô cùng ít, nguyên nhân trong đó chính là, hao tổn thọ nguyên. Mà tướng sĩ bói quẻ, không phải vô cùng rõ ràng chỉ có thể nhìn sơ đại khái. Do đó tu sĩ nguyện ý học bói quẻ càng thêm ít. Nhưng mỗi đại môn phái đều sẽ có tướng sĩ. Sự tồn tại của họ… chính là để hy sinh cho môn phái.



Thọ nguyên của trưởng lão Trí Hậu tổn hao nghiêm trọng như thế, vậy quẻ lần này, sợ là thật sự liên quan đến mệnh số của Côn Luân. Tiếc rằng chỉ biết hai người đó có liên quan đến mạng số Côn Luân, còn là phúc hay họa lại không rõ ràng.