Khác Thủ Tiên Quy

Chương 28 : Dấu ấn kiếm ý

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Dãy núi Thiên Sơn mỹ lệ bị tuyết phủ kín, trong tầm mắt chỉ là một thế giới toàn màu trắng. Trên dãy núi này tọa lạc một trong ba đại môn phái của đại lục Cửu Châu.



Nữ tử mỹ lệ thân mặc bạch y như tuyết, khí chất lẫm liệt không thể xâm phạm ngồi khoanh gối cạnh bàn gỗ, giữa ngón tay kẹp một quân trắng, thật lâu không đặt xuống, Thương Nhược Tuyết mím chặt môi, binh bại tử lộ, tuyệt lộ, hoàn toàn không có sinh cơ, đại quân áp cảnh. Thương Nhược Tuyết chậm rãi đặt quân cờ trong tay xuống. “Ta thua rồi.”



Giọng nói có chút khổ sở, Thương Nhược Tuyết, danh xương Thiên Sơn đệ tử đệ nhất nhân, đối diện với những người cùng bối phận thiên phú thông minh khác luôn dùng tư thế cúi nhìn, nhưng từ sau khi người này xuất hiện, nàng cảm thấy mình như con kiến bị khinh thường.



Người này luôn khoác áo màu trắng, đội đấu lạp tết bằng rơm, là người thần bí nhất phái Thiên Sơn. Nửa năm trước, đột nhiên xuất hiện trong phái, được chưởng môn đặc biệt quan tâm. Nhất định phải vô điều kiện nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào của người này. Chuyến này đến di phủ, bọn họ che giấu thân phận trà trộn trong đám tản tu, thu hoạch không nhỏ, nhưng cũng tổn thất hai đệ tử.



Di phủ này quả nhiên là di phủ yêu tộc hơn ba ngàn năm trước. Ba ngàn năm trăm năm trước, hai tộc yêu ma liên hợp, tiến công đại lục Cửu Châu, diệt sạch tộc Cốc Lương, mà di phủ này có lẽ được xây dựng vào lúc đó. Sau nhân tộc phản kháng, đuổi hai tộc yêu ma ra khỏi đại lục Cửu Châu hơn nữa truy sát đến tận khu vực trung tâm đại lục Thanh Hoa.



Về sau không hiểu sao ba tộc đột nhiên ngừng chiến, vạch ra cấm chế, từ đó ba đại lục được tách ra. Trận truyền tống bị phá hoại triệt để, duy chỉ để lại mấy trận truyền tống bí mật nhưng được nắm giữ trong tay ba đại môn phái.



Hôm đó bọn họ tiến vào yêu phủ, không đạt được truyền thừa gì, chỉ thấy được ghi chép về một trận chiến tranh thảm tuyệt hơn ba ngàn năm trước, cuộc chiến như địa ngục tu la, rồi lại bất ngờ cảm nhận được Thái A kiếm ý. Bọn họ không thể không nhanh chóng thoát khỏi di phủ.



“Giao chiến chính quy, thắng lợi khác quy.” Người đội đấu lạp đặt con cờ cuối cùng xuống, giọng nam tử lạnh lùng như gió tuyết rét lạnh vang lên, thấu tận xương. Hắn nhìn bàn cờ, tựa như thấy sĩ binh bạch giáp bại trận, sĩ binh hắc giáp hợp vây, tiêu diệt sạch sẽ.



“Nhược Tuyết nghe chỉ dạy.” Thương Nhược Tuyết gật đầu, lộ ra một đoạn cổ xinh đẹp, làn da mê người trắng như ngà voi còn mang theo dụ hoặc. “Đại nhân, phái Côn Luân phái ra rất nhiều đệ tử tìm kiếm hai người, ngay cả Hách Liên Thập Cửu, Phương Hiền Thanh đều tham gia tìm kiếm, không biết hai người cần tìm đã có dấu vết gì chưa?”



“Thuật sĩ Trí Hậu, vào một tháng trước, ngẫu nhiên bói được một quẻ. Quẻ tượng chỉ ra, mệnh số Côn Luân liên quan mật thiết đến hai người này. Từ quẻ cho thấy, khi đó người này đang ở phương vị phía đông Cửu Châu, chính là chỗ di phủ. Tiếc rằng, quẻ bói nói quá chung chung, trong [Thành Thái An] có rất nhiều người, muốn tìm ra hai người, thực sự như mò kim đáy bể.” Người đội đấu lạp rủ rỉ, ngữ khí vẫn lạnh nhạt.


Sát cơ nồng đậm như thực chất, ngay cả ngón tay Phương Khác cũng không thể nâng nổi, mồ hôi lạnh tuôn ào ào, cả hô hấp cũng không thông thuận. Y trợn to mắt nhìn Thái A, người này đáng sợ thế sao, chỉ là một ánh mắt mà thôi.



“Ngô là kiếm linh Thái A, trên người nhữ có dấu ấn kiếm ý của Thái A kiếm. Vốn muốn cùng nhữ đạt thành khế ước, nhữ không muốn, vậy ngô không ép. Nhưng ngô không cách nào thoát khỏi trói buộc của nhữ, nhữ cũng không cách nào thoát khỏi nỗi khổ của dấu ấn. Nếu đã thế, không bằng ước định tại đây, nhữ làm một việc cho ngô, ngô sẽ cho nhữ mạnh lên. Thế nào?”



Áp lực trên người thoáng cái biến mất, nhưng Phương Khác vẫn run rẩy toàn thân như hư thoát, chỉ là trong mắt lại có ngọn lửa đang bùng cháy. Thái A lộ vẻ thỏa mãn.



“Dấu ấn kiếm ý là cái gì? Lại phải giúp ngươi làm chuyện gì?” Phương Khác hỏi.



“Trong thượng đan điền của nhữ, có người gieo dấu ấn kiếm ý. Trừ khi tu vi đạt đến kỳ nguyên anh, nếu không dấu ấn không thể biến mất, nhữ sẽ phải nếm trải nỗi khổ kiếm ý tùy tiện hoành hành trong thức hải. Ngô chỉ cần nhữ lấy Thái A kiếm vốn đã cất giấu ngàn năm trong di phủ ra. Thế nào?”



Phương Khác trầm mặc rất lâu, trong thượng đan điền của y quả thật có một đoàn dịch thể màu đỏ bao lấy một thanh kiếm nhỏ màu đen. Y đưa thần thức thăm dò, dịch thể màu đỏ kia cứ như có linh tính tránh đường ra, nhưng không hoàn toàn tránh hẳn, cách tầng dịch thể đỏ thấy được thanh kiếm nhỏ màu đen đó, y liền chấn động, thần thức đột ngột bị bắn ngược ra ngoài. Cảm giác nguy hiểm rợn tóc gáy đó, không cần nghĩ cũng biết thượng đan điền có một tồn tại nguy hiểm như thế thì là tai họa ngầm lớn cỡ nào.



Nhưng dấu ấn kiếm ý này làm sao mà có? Phương Khác nguyên bản hoàn toàn không có ký ức phương diện này.



Kỳ nguyên anh.



“Ta cần suy nghĩ.” Phương Khác nhìn Thái A nói. Y quả thật cần suy nghĩ kỹ càng, Thái A rốt cuộc là thế nào, sự tồn tại này làm y rất bất an.



“Nhữ sẽ đồng ý, ngô đợi câu trả lời của nhữ.” Thái A vẫn không có biểu cảm, nhưng Phương Khác lại cảm giác được Thái A đang cười, nụ cười chắc chắn.