Khác Thủ Tiên Quy

Chương 36 : Huyết mạch tinh hải 3

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Chuyện diễn ra trong địa lao âm u ẩm ướt, Phương Khác không biết đến. Cái người chưa kịp diệt cỏ tận gốc kia bắt đầu ẩn vào bóng tối, dựa vào thù hận nung nấu trưởng thành, chờ đợi thời cơ.



Trong biển sao mỹ lệ, Phương Khác cầm kiếm, trôi nổi lơ lửng. Y phát hiện những thể hình cầu đó không phải chỉ có phát sáng, có vài cái đã không còn động đậy cũng không có ánh sáng như đã mất đi sinh cơ. Tựa những tảng đá bình thường xen tạp trong những ngôi sao này. Phương Khác sờ những tảng đá ảm đạm không ánh sáng đó, đột nhiên lóe linh quang, thử bỏ một cái lớn cỡ đầu người vào túi chứa đồ.



Thành công rồi. Phương Khác cười lộ hàm răng trắng, tuy không biết đây là thứ gì, nhưng y có một dự cảm, đá này là thứ tốt, thế là Phương Khác bắt đầu vơ vét. Chợt Phương Khác nghĩ lại, chuyển mắt sang tảng đá tỏa ra ánh sáng xinh đẹp kia. Thử thôi chắc không có vấn đề đâu nhỉ, y định chạm mũi kiếm vào tảng đá, còn chưa kịp tiếp xúc, mũi kiếm đã như bị dung hóa, biến thành nước thép nhỏ giọt xuống. Phương Khác thầm may mắn, may là y không lỗ mãng trực tiếp dùng tay.



“Nhữ đã vào Thượng tinh hải rồi.” Âm thanh Thái A đột nhiên vang lên, Phương Khác giật mình, tay đang đưa về một tảng đá liền khựng lại.



“Thượng tinh hải? Là chỗ nào?” Phương Khác hỏi.



“Nhữ không biết?” Nghe âm điệu bình đạm không dao động của Thái A, trước mắt Phương Khác như xuất hiện đôi mắt ảm đạm không một chút tia sáng đó.



Phương Khác nhíu mày, nghe ý của Thái A, giống như y phải biết Thượng tinh hải? Nhưng y thật sự chưa từng nghe qua cái tên này. Huyết mạch tinh hải, Thượng tinh hải. Phương Khác cân nhắc rồi nói ra tin tức về tổ chức yêu phủ, còn có mười một tầng yêu phủ và Huyết mạch tinh hải mà họ dọ thám được.



Dứt lời, Thái A trầm mặc rất lâu, đến lúc Phương Khác cho rằng Thái A lại “đi” rồi mới mở miêng.



“Chẳng qua chỉ ba ngàn năm…, vậy mà đã không còn ai biết Thượng tinh hải. Yêu phủ trong miệng nhữ, chẳng qua là tu hú chiếm tổ chim khách. Yêu phủ, vốn là năm mươi đại tộc yêu tộc cùng kiến tạo, tập hợp huyết mạch của ba ngàn yêu tộc, luyện thành biển tinh thần, để bảo hộ truyền thừa yêu tộc. Mà yêu phủ, chỉ là nơi truyền thừa, bất cứ thế lực nào cũng không được chấm mút, không cần phải lấy tư cách mới được vào, chỉ cần là con dân yêu tộc đều có thể vào. Mà Thượng tinh hải, nằm phía trên Huyết mạch tinh hải, người có huyết mạch năm mươi đại tộc có thể tiến vào, là chốn quang vinh.” Thái A chậm rãi nói.



“Ý của ngươi là, yêu phủ này vốn thuộc về tất cả yêu tộc, hiện tại lại bị một tổ chức gọi là yêu phủ nắm giữ. Nhưng, ta rõ ràng là nhân tộc, làm sao mà có huyết mạch của năm mươi đại tộc chứ? Hơn nữa ta vào yêu phủ là dùng máu của Ti Lan.” Phương Khác nghi hoặc nói.


“Thẻ ngọc này không phải là linh thức chế ra mà là vật ngộ hư hóa nên. Nơi này, bao gồm ngô, đều là hư hóa.” Thái A giải thích.



Phương Khác nhìn chằm chằm Thái A nửa ngày, đột nhiên cảm thấy Thái A hơi khác so với lúc trước. Tuy vẫn là vẻ mặt đó ánh mắt đó, lạnh nhạt đó, nhưng… Phương Khác híp mắt lại, quả thật có chút biến hóa. Nhưng không thể nói rõ được biến hóa ở chỗ nào. Đoạn y nhíu mày, vừa rồi hình như hắn đang suy nghĩ đến chùm sáng kia, nhưng Thái A lại ngậm miệng không nhắc tới, cứ như chưa từng xảy ra, là y nghĩ nhiều sao?



Đường vân màu máu quái dị trên trán Thái A chậm rãi lưu chuyển như có ánh sáng, đôi mắt ảm đạm nhìn Phương Khác: “Nhữ nghi hoặc?”



“Cái gì là hư hóa?” Phương Khác dời mắt, hỏi.



“Bản thể của ngô, vây trong di phủ, ngàn năm nay không thấy mặt trời, liên hệ với nhữ dựng trên dấu ấn. Thông qua dấu ấn, ngô tiện liên hệ với nhữ. Nơi này chẳng qua là thức hải của ngô mà thôi.” Thái A giải thích.



Thức hải? Thức hải của Thái A sao? Phương Khác kinh ngạc, đánh giá cảnh tượng xung quanh lần nữa. Thức hải đặc biệt thế này, y nhìn biển hoa quái dị vô tận vô biên, thức hải của Thái A là thế này sao?



Nghĩ lại, Phương Khác giơ thẻ ngọc đầu tiên lên hỏi: “Đây là Thái A kiếm quyết?”



“Đúng, ngô cho rằng, hiện tại kiếm quyết thích hợp với nhữ nhất, chính là Thái A.” Thái A nói rất chắc chắn.



“Còn cái này thì sao?” Phương Khác giơ thẻ ngọc còn lại lên hỏi.



“Ngô cũng không biết.” Thái A chậm rãi lắc đầu, đáp.