Khác Thủ Tiên Quy

Chương 38 : Năm mươi tộc

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Tìm được ngôi sao huyết mạch đó, thì sẽ cho biết cách rời khỏi đây sao? Theo thái độ của Thái A, ngôi sao huyết mạch kia chắc có quan hệ với hắn. Mà Thái A nói ‘chẳng qua ba ngàn năm’, từ đó có thể thấy, ba ngàn năm trước, hoặc sớm hơn thì Thái A đã tồn tại rồi. Mà thời điểm Thái A kiếm gãy chính là ba ngàn năm trăm năm trước, vào lúc tộc Cốc Lương bị diệt. Tộc Cốc Lương bị diệt là hành vi của hai tộc yêu ma, ngôi sao huyết mạch này cũng là truyền thừa yêu tộc, rốt cuộc có liên hệ gì không?



Phương Khác trầm tư, lại nghĩ đến năm ngàn năm trước Cốc Lương Mâu cầm Thái A hoành hành hai tộc yêu ma, chưa từng thất bại. Có lẽ lúc đó Thái A đã tồn tại rồi? Mà Cốc Lương Mâu có phải đã ký khế ước gì với Thái A hay không?



Y nhìn xung quanh, khoảng cách giữa các ngôi sao huyết mạch rất lớn, tạm thời không nhìn ra chỗ nào nguy hiểm. Phương Khác dứt khoát lấy ra linh kiếm nhất phẩm thuộc tính thủy được môn phái phát cho, ném linh kiếm bị ngôi sao huyết mạch tổn hại vào túi chứa đồ. Lấy linh kiếm ra, niệm khẩu quyết, khoanh gối ngồi xuống, khống chế linh kiếm chậm rãi bay về phía đó.



Từ Côn Luân đang bắt đầu dần quen thuộc đến đại lục Thanh Hoa hoàn toàn không quen thuộc. Từ cảm thấy hứng thú với ngũ hành pháp quyết đến đột nhiên bắt đầu tu luyện kiếm đạo. Sau đó phát hiện bên cạnh càng lúc càng nhiều điều bí ẩn. Âm thanh nữ đó, Hách Liên Nhược, lại là ai đây? Nhi tử của Phương Minh Viễn, đương nhiên là chỉ Phương Khác, vậy Phương Minh Viễn đã làm gì với Phương Khác? Đến mức khiến Hách Liên Nhược kích động như thế, nói ra cả chuyện hồn phi phách tán, không được luân hồi.



Lẽ nào… Phương Khác che lên mi tâm, dấu ấn kiếm ý do con người gieo xuống… có khả năng sao? Nhưng nếu thật là vậy thì lại vì cái gì? Dấu ấn kiếm ý rốt cuộc là thứ gì? Chỉ là vì để giày vò sao? Không thể nào. Dấu ấn kiếm ý này nhất định có tác dụng của nó. Mà Hách Liên Nhược, y nghĩ trở về đại lục Cửu Châu thì có thể biết nàng ta là ai, có lẽ, là Hách Liên gia một trong năm đại thế gia ở núi Trường Bạch? Giữa nó có quan hệ sao?



Từ đó nhớ đến cha mẹ đang ở thời không khác. Phương Khác lập tức trở nên khó chịu, trong lòng nổi lên cảm xúc không thể nói rõ, hổ thẹn có, nhớ nhung có, bi thương có, thất vọng có, rất phức tạp. Nhưng bất luận thế nào, cuộc sống hiện tại cũng không phải là giấc mộng, cần phải tiếp tục.



Chuyện kiếm quyết coi như giải quyết rồi. Tuy tu vi tăng chậm, nhưng cũng là tốc độ bình thường. Muốn trở nên mạnh hơn. Phương Khác lần đầu có suy nghĩ như thế, không phải bị ép, cũng không phải bị động muốn sống sót mà thôi, mà là từ nội tâm muốn trở nên mạnh mẽ.



“Kỳ thật khác biệt của có tu tiên hay không chẳng qua là khinh thị người khác hay bị người khác khinh thị. Nắm giữ sinh tử của người khác hay bị người khác nắm giữ sinh tử. Mạng của mình vẫn giữ trong tay mình thì dễ chịu hơn.” Phương Khác thầm thì, lộ ra nụ cười sáng lạn, nghĩ nghĩ dứt khoát dừng linh kiếm, đến thức hải xem thử cũng tốt.



Phương Khác tĩnh tâm, tiến vào thức hải. Hồ thức hải bị chia năm sẻ bảy không còn ra hình dạng, sương khí màu trắng đã tan ra, không chỉ giới hạn trong hồ thức hải, mà cả thức hải đều như bị linh thức phủ kính, dù chỉ là một tầng mỏng. Hư hóa, y trầm ngâm một lát, nhớ lại cảm giác hư hóa ra thanh kiếm màu bạc lúc đó.


Tộc nhân của năm mươi tộc, đại tộc thượng cổ, trong đó phần lớn đã biến mất trong dòng chảy lịch sử, những tộc quần may mắn còn tồn tại cũng không còn vinh quang như trước. Chỉ có tư tưởng ngoan cố và thái độ ra vẻ là được kế thừa. Trong đó hơn mười tộc quần truyền thừa đến nay đã lấy tộc Thương Lục làm đầu, nhưng si tâm vọng tưởng của những tộc này khiến họ bị tiêu diệt vào ba ngàn năm trăm năm trước.



Mười mấy tộc còn lại thì tranh đấu nội bộ, mà tộc quần mới nổi lên luôn lăm le rình mò tài nguyên những tộc này chiếm hữu, tình thế càng lúc càng nguy hiểm. Thế mà năm mươi tộc đã sớm suy bại vẫn thủ yêu phủ không buông, xem truyền thừa yêu phủ là trách nhiệm của mình, tự cho mình siêu phàm ngoan cố không thôi.



Cho đến khi yêu vương thống lĩnh đại quân yêu vệ từ thành Nguyện Quế suốt đường càn quét năm mươi tộc, chỉ trong mười tháng đã khống chế được lối vào chín yêu phủ. Đặt yêu phủ dưới trướng, cường thế khống chế yêu phủ, hạn định danh sách tiến vào, thu nạp nhân tài. Yêu phủ quật khởi, thay đổi kết cấu và phân bố thế lực trên cả đại lục Thanh Hoa.



Sau đó sự diệt vong của năm mươi tộc cũng trở thành đương nhiên, nghe nói chỉ mất mười năm ngắn ngủi, hậu nhân năm mươi tộc đã bị dọn dẹp sạch sẽ.



Từ đó tuyên bố yêu tộc đã không còn năm mươi tộc, chỉ có yêu phủ. Dần dần danh tiếng yêu phủ lan khắp đại lục Thanh Hoa.



Mà Thượng tinh hải, chốn vinh quang, hiện nay đã trở thành vùng đất phế của yêu phủ. Cuộc chiến huyết tẩy năm mươi tộc hai ngàn năm trước còn lưu truyền rộng rãi trên đại lục Thanh Hoa, nhưng quan hệ của yêu phủ và năm mươi tộc thì không có mấy ai đề cập đến. Thắng làm vua thua làm giặc, chẳng qua là thế.



Phương Khác này không ngờ lại là dư nghiệt của năm mươi tộc. Đáy mắt Vệ Mâu Lưu xẹt qua tia sáng lạnh, trong khu vực hắn quản hạt lại phát sinh chuyện này.



Đối với dư nghiệt năm mươi tộc, yêu phủ thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Phương Khác chỉ cần còn ở trên đại lục Thanh Hoa một ngày, thì có chắp cánh cũng khó thoát. Trừ khi cả đời y ở lại Thượng tinh hải. Chẳng qua chuyện đã đến nước này, tra xét Phương Khác không còn là do hắn quản nữa.



Hắn bận tâm đám người Diệp Vu Thời hơn, hắn vừa nghe tin Phương Khác vào Thượng tinh hải xong đã lập tức hạ lệnh giới nghiêm trông chừng đám người Diệp Vu Thời, ai biết Diệp Vu Thời đó cảnh giác như vậy. Hắn đã xem thường tiểu tu sĩ đó rồi, có thể chuồn mất ngay dưới mí mắt hắn. Cũng do hắn nghe đến chuyện dư nghiệt năm mươi tộc mà nhất thời nóng ruột, thật ra lúc đó nên an ủi mới phải, chỉ cần người ở trên tay hắn thì hắn có biện pháp khiến người ngoan ngoãn nghe lời.