Khác Thủ Tiên Quy

Chương 41 : Sự thay đổi của Ti Lan

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Tay áo bị kéo một cái, Phương Khác quay đầu, là một gương mặt xa lạ, một nam tu thanh tú hơi lùn.



“Phương Khác…”



Nghe âm thanh này, Phương Khác kinh ngạc, sau đó bình tĩnh dời bước khỏi chỗ cáo thị, đợi đến nơi không người, Phương Khác xem xét xung quanh một phen, thấy không có ai mới mở miệng: “Ti Lan.” Nam tu thực hiện một pháp quyết, dung mạo lộ ra chính là Ti Lan.



Nhưng Phương Khác vẫn hơi sửng sờ, Ti Lan biến hóa hoàn toàn, đặc biệt là khí chất, hết sức rõ ràng. Bọn họ và Ti Lan ban đầu là bèo nước gặp nhau, sau đó coi như cùng chung hoạn nạn. Ban đầu mới gặp Ti Lan là một người thẳng thắn lại cẩn trọng, lúc thi tuyển vào yêu phủ thì kiên cường bị đánh ngã liên tục vẫn đứng lên. Nhưng về tổng thể mà nói Ti Lan rất bình thường, so với một vài nữ tu khác, Ti Lan cũng như bộ đồ xám của mình, không khiến ai chú ý.



Ánh mắt Ti Lan nhìn y làm y để ý, đó là một loại ánh mắt hâm mộ còn mang thêm chút sùng bái. Y không biết tại sao Ti Lan lại dùng ánh mắt này nhìn mình, nhưng Ti Lan thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt mê mang lại chứng minh nàng rốt cuộc chỉ là một tiểu nữ sinh mười sáu mười bảy.



Nhưng bây giờ, Ti Lan giống như trưởng thành trong một thời gian ngắn. Ánh mắt sâu thẳm lộ ra kiên cường trước nay chưa từng có. Vóc dáng gầy không còn ra hình, hai má hơi lõm vào, nhất định đã phát sinh chuyện gì đó.



“Diệp đạo hữu bảo ta chuyển giao cho ngươi.” Ti Lan đưa ra một túi chứa đồ, trên túi chứa đồ màu xanh thêu đường vân đại biểu Côn Luân. Phương Khác nhận túi chứa đồ cười cười, hỏi: “Sau đó các người thế nào?”



Ti Lan chưa nhìn Phương Khác, vẫn luôn cúi đầu, bắt đầu kể lại: “Hôm đó, ngươi đột nhiên biến mất từ trận truyền tống, chúng ta cho rằng ngươi xảy ra chuyện, thế là tìm tới yêu phủ, sau đó Diệp đạo hữu phát hiện cả ba bị người của yêu phủ giám sát, vì thế mang theo ta và Điền Thanh Quang tránh né truy bắt của yêu phủ. Ta và Điền Thanh Quang vừa vào Huyết mạch tinh hải đã dẫn phát truyền thừa, nhưng không biết tại sao Diệp Vu Thời không dẫn phát truyền thừa. Sau đó chúng ta luôn trốn tránh yêu vệ tra xét trong yêu phủ, Diệp Vu Thời quyết định vào tầng hai yêu phủ, Điền Thanh Quang cũng đi theo Diệp Vu Thời, ta muốn rời khỏi yêu phủ, đi tìm A ma của ta.” Nói đến đây Ti Lan hơi dừng lại, Phương Khác nhìn tay Ti Lan đang siết thành quyền, ánh mắt khẽ biến, còn có âm thanh đè thấp, không cái nào không biểu thị người nói chuyện hiện tại đang ở trong cảm xúc cực độ đè nén, cảm xúc này có thể là phẫn nộ cũng có thể là bi thương.



Mà Ti Lan dùng từ đi theo cũng khiến Phương Khác khẽ động, Điền Thanh Quang ‘đi theo’ Diệp Vu Thời.
Sau đó, lần đầu tiên trên tay nàng dính máu người vô tội. Đông Thanh Diệm, người vô tội đầu tiên nàng giết. Vì chỉ có giết hắn lấy máu trong tim hắn, nàng mới có thể dùng thân phận này tiến vào tộc Đông Thanh, sau đó lấy được thứ nàng nên có, cũng bắt những kẻ kia phải trả giá tương ứng.



“Ha ha.” Ti Lan cười, trong mắt đầy âm trầm, con đường nàng phải đi, là con đường máu tanh không thể quay đầu, về sau nàng có thể sẽ giết càng nhiều người vô tội, sau đó dẫm lên thi cốt của họ mà đi. Nàng hiểu rõ Phương Khác nói gì, quyền thế quả thật là thứ tốt. Nếu nàng và A ma không phải là tu sĩ bình thường, bọn họ còn dám tùy ý không kiêng kỵ vậy sao? Tùy ý xông vào tiểu trấn, giết người phóng hỏa, để lại một gương mặt xấu xí tà ác. Dù dùng hết toàn bộ khả năng, ta cũng phải khiến bọn chúng tan thi vạn đoạn!



Phương Khác lại đội đấu lạp lên, nếu Ti Lan đã truyền thừa Thiên La quyền của tộc Đông Thanh, vậy hiện tại nàng dùng thân phận Đông Thanh Diệm tiến vào tộc Đông Thanh có thể nói là chọn lựa tốt nhất. Như vậy không những có thể danh chính ngôn thuận đạt được chỉ điểm của trưởng lão trong tộc, còn tránh né được lệnh truy nã của tộc Đông Thanh, ai sẽ nghĩ đến người bị truy nã hiện nay đã trở thành tộc nhân Đông Thanh chứ?



Ti Lan còn che giấu một vài thứ không nói, y cũng không hỏi. Nếu không nói, vậy chính là không muốn nói.



Nếu Diệp Vu Thời đã vào tầng hai yêu phủ, vậy chính là không tìm được trận truyền tống trong Huyết mạch tinh hải. Nhớ lại Ti Lan nói là đi theo, Phương Khác nhướng cao mày. Tuy tình tiết truyện từ lúc bọn họ vào đại lục Thanh Hoa không biết đã chệch đến tận đâu rồi, nhưng dường như Diệp Vu Thời vẫn như nguyên tác.



Trong quyển tiểu thuyết đó, Diệp Vu Thời cũng vậy, từng bước từng bước từ đệ tử ngoại môn, đến đệ tử nội môn rồi đệ tử nhập môn, người đi theo không ít, cho nên cuối cùng trở thành nhân vật trung tâm của Côn Luân. Vậy y thì sao?



Ti Lan hướng về con đường mình chọn, Diệp Vu Thời cũng đi theo con đường của mình. Vậy còn Phương Khác thì sao? Trừ sống, y còn muốn làm gì? Sau khi về đại lục Cửu Châu y sẽ làm sao nữa? Rõ ràng Côn Luân sắp đón nhận một thay đổi trở trời lật đất, trong tiểu thuyết chỉ nói qua hàm hồ, dù bây giờ tình tiết đã thay đổi nhưng theo trực giác, Phương Khác cho rằng một vài chuyện lớn bị che giấu trong tiểu thuyết sẽ phát sinh.



Từ sau hôm đó biết người tập kích họ là đệ tử phái Thái Hành, y đã biết tu tiên giới sắp bắt đầu loạn. Nếu là loạn thế, vậy y muốn cầu cái gì? Chỉ là sống thôi sao? Hình như vẫn không đủ.