Khác Thủ Tiên Quy

Chương 53 : Trở về Côn Luân 2

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Nhìn tiểu viện bình thường tường trắng ngói xám của mình, trận pháp phòng ngự của viện vẫn còn hoàn hảo. Trận pháp này là y học được từ chỗ Trần Chử, có thể xem là một trận pháp không tồi, nhưng đối với y hiện tại mà nói, trận pháp này không còn mấy tác dụng. Linh thảo trong viện sớm đã khô héo, cỏ dại mọc um tùm. Trong phòng cũng phủ một lớp bụi dày.



Phương Khác dọn dẹp lại một phen, rồi pha cho mình một bình linh trà, nhưng lại chỉ bưng trà chứ không uống.



Sau khi trở lại môn phái, quan trọng nhất chính là xem làm sao đứng được ở vị trí thích hợp nhất, đây chính là đại môn phái, rất nhiều chuyện phiền phức.



Hôm nay tại Duy Pháp đường, y và Diệp Vu Thời chỉ nói họ bị truyền tống đến một bí cảnh nào đó, mà giấu đi trận truyền tống thông đến đại lục Thanh Hoa.



Hiện tại biến hóa trong môn phái tuy y không rõ, nhưng vào hai năm trước, trong môn phái đã tồn tại phân tranh chia phe, đặc biệt là thế lực của các tu sĩ xuất thân từ ngũ đại thế gia đã lớn đến mức một vài tu sĩ không cách nào chịu nổi. Chẳng hạn như Trí Tiêu, Trí Ngu. Giữa hai phe này đều có dấu hiệu khác, mà trong đó còn có một vài người thuộc phe trung gian, họ chẳng bận tâm gì đến minh tranh ám đấu, tranh quyền đoạt lợi trong môn phái, chẳng hạn Hách Liên Thập Cửu, nhưng hiện tại đã không còn như xưa, những người ở phe trung gian này cũng sắp bị cuốn vào vòng tranh đấu.



Phương Khác nghĩ đến những tin tức nghe được lúc về Côn Luân. Đầu tiên là các cửa hàng, khoáng mạch của phái Côn Luân tại khu mua bán thuộc phạm vi phái Thái Hành đã rút về Côn Luân. Mà gần đây phái Thiên Sơn hình như có quan hệ mờ ám với phái Thái Hành. Trong cửa hàng chuyên bán đạo bào trên phố đã xuất hiện các dụng cụ bảo vệ như khôi giáp.



Phương Khác cười cười, tu tiên giới cho dù là tu tiên giới chung quy cũng không phải là tiên chân chính, không làm được đến mức chẳng tranh với đời, cũng không được vô dục vô cầu, ngược lại cuộc đấu tranh của tu tiên giả còn kịch liệt hơn cả phàm nhân.



Chỉ riêng dụng cụ bảo vệ như khôi giáp xuất hiện, đã dự báo được hỗn loạn của tu tiên giới. Đồ bảo vệ như thế vào thời hòa bình sẽ không xuất hiện rộng rãi trên phố. Mọi người chỉ âm thầm làm mà thôi. Mà trong phái Côn Luân, hình như đã xóa bỏ phân biệt nội ngoại môn. Hiện tại đi từ dưới chân núi Côn Luân, sẽ gặp được không ít củ cải đỏ tám chín tuổi, tu luyện không có gì khác với họ.



Nếu nói trước kia đệ tử phái Côn Luân được nuôi thả, chuyện tu hành toàn dựa vào bản thân tìm tòi, phần lớn đều tự đi tu hành, tự chọn đến ngũ đại đường nghe giảng đạo. Vậy bây giờ đệ tử Côn Luân hoàn toàn được giáo dục theo chế độ, quy định giờ nào tập luyện buổi sáng, do đệ tử đời chữ “Nguyên” mỗi ngày thao luyện.



Nếu đã vậy mà y còn chưa nhìn ra tình hình phát triển, vậy thật sự là mắt mù rồi.



Tu tiên giới bây giờ đang chìm trong bầu không khí đặc biệt. Ngoài mặt hài hòa, trong bóng tối lại sóng ngầm cuồn cuộn. Trong hoàn cảnh như vậy, nội đấu trong phái Côn Luân chỉ càng thêm kịch liệt, vì thế bầu không khí Côn Luân cũng càng trở nên căng thẳng.



Mà đại lục Thanh Hoa cũng chưa chắc đã bình tĩnh. Y không tin trong tay những đại môn phái này không có trận truyền tống giữa đại lục và đại lục. Có lẽ sẽ giống như dự báo của Thanh Lĩnh tản nhân: [Không ngoài ngàn năm tu tiên giới ta sẽ nghênh đón thời đại tam tộc hỗn cư. Nhưng, trước thái bình tất có đại loạn. Đại lục Thần Châu của ta, tất sẽ sinh linh đồ thán]. Nếu thật là vậy, làm sao giữ an toàn mạng sống trong loạn thế trở thành vấn đề đầu tiên y phải đối mặt.
Nhưng trước giờ y chưa từng nghĩ đến… để tăng tu vi của mình. Ngay cả song tu Thái A cũng nghĩ ra, hơn nữa đối tượng còn là Diệp Vu Thời! Thế giới này…



“Nhưng Diệp Vu Thời là nam mà!” Phương Khác nhìn Thái A, ấp úng nói: “Thật ra tu tiên… trước kia lúc ta còn chưa ở nơi này từng nghĩ nếu mình tu tiên có lẽ sẽ trở thành cuồng nhân hô phong hoán vũ, khống chế cả đại lục, sau đó hậu cung ba ngàn giai lệ. A, đương nhiên đây là tưởng tượng, muội tử mềm mại một người là đủ rồi. Hiện tại ta cũng chưa từng nghĩ tới… song tu gì đó.”



Y nói cái gì vậy trời… logic hỗn loạn, từ ngữ không thông. Phương Khác xoa trán, y bị hai chữ song tu của Thái A đánh bại. Nói cho chính xác hơn, y bị chuyện Thái A bảo song tu cùng Diệp Vu Thời đánh bại.



Thái A nhìn Phương Khác, xuất thần một lúc, sau đó khẽ nhíu mày nói: “Hậu cung ba ngàn giai lệ? Nhữ muốn học Thải Bổ thuật sao? Không thể, không phải chính đạo, không có lợi cho tâm cảnh. Huống chi nhữ hiện tại còn là kiếm tu, không thể làm chuyện này. Đức hạnh thiếu hụt, sẽ kết ra nhân quả, khó tránh thiên kiếp. Nếu muốn đạo lữ, nên cẩn thận suy nghĩ. Diệp Vu Thời nhữ không thích, vậy thì thôi, kiếm nhất thiết không thể đi chệch, rẽ sang tà ma ngoại đạo.”



Phương Khác ngẩn người nhìn Thái A, nhất thời á họng không nói nên lời. Sao ngay cả thải bổ cũng lôi ra luôn? Triển khai kiểu gì thế này?



“Ta biết rồi.” Cuối cùng Phương Khác chỉ có thể cười khẽ, rồi hoang mang chạy mất.



Thái A khẽ chau mày, nhìn Phương Khác bỏ đi, vẫn có hơi khó hiểu. Lần đầu tiên hắn cảm thấy nghi hoặc. Song tu… không phải chỉ là một bộ công pháp thôi sao? Tại sao vẻ mặt Phương Khác lại như vậy.



Phương Khác sờ ly trà, trà đã hơi lạnh, nhưng y vẫn uống. Sau đó nghĩ đến hành vi gần như bỏ chạy của mình, không khỏi nhếch khóe môi. Y và Diệp Vu Thời? Đột nhiên trước mắt xuất hiện đôi mắt tràn đầy ý cười của Diệp Vu Thời.



Phương Khác mãnh liệt lắc đầu, tuyệt đối không thể.



Y nghĩ nghĩ, dứt khoát lên lầu, đả tọa trên bồ đoàn. Suy ngẫm kiếm quyết vô danh kia, tuy hiện tại y đang luyện vô danh kiếm quyết, nhưng kiếm chiêu của y không tránh khỏi ảnh hưởng của Thái A kiếm quyết.



Vô danh kiếm quyết vẫn không có tiến triển, kiếm khí lại không thuần. Không biết cuối cùng sẽ phát triển thành dạng gì, chỉ hy vọng đừng chẳng ra ngô khoai gì.