Khác Thủ Tiên Quy

Chương 67 : Tiêu Vân Dật

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Mà lúc này, ngoài cửa lại phát sinh một chuyện. Trong hai cánh cửa Diệp Vu Thời cho là tử môn, cánh cửa bên trái nổ cái ầm. Từ bên trong đi ra một người, trên mặt vị tu sĩ tuấn mỹ này có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt trái đến khóe môi. Người này chính là trưởng lão phái Thái Hành, Tiêu Vân Dật.



Do Phương Khác và Diệp Vu Thời đang ở trong phòng này, nên hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài.



Đạo bào xanh xám bị xé rách vài chỗ, có vài nơi da thịt nứt ra lộ cả xương trắng. Tiêu Vân Dật hừ một tiếng, ho khan ra máu. Quay đầu nhìn nơi ông bước ra, ánh mắt âm lạnh như băng.



Giỏi cho một Phương Minh Viễn, dù đã chết rồi cũng có thể tính kế ông. Theo lý mà nói nhục thể kỳ phân thần rất cường đại, mà những ‘trò vặt’ Phương Minh Viễn lưu lại thế mà có thể làm ông trọng thương, chỉ suýt nữa đã vĩnh viễn lưu lại chỗ này. Nhớ đến hàng chữ thấy được trong trận liên hoàn, Tiêu Vân Dật lại ho một tiếng.



[Có bằng hữu từ phương xa tới, thật vui mừng.]



Mười chữ lớn tiêu sái, không phải từ tay Phương Minh Viễn sao? Phương Minh Viễn này thật là đáng giận cực điểm! Nếu không phải ông đã thiêu cháy cả phân chi Phương gia này, vậy người muốn lôi thi thể Phương Minh Viễn ra đánh nhất định không ít.



Tiêu Vân Dật lấy ra mấy lá phù kỳ, mở ra lập tức thành một trận pháp, Tiêu Vân Dật ngồi dưới đất đả tọa, điều tức. Mà nhìn từ bên ngoài, lại không thể nào phát giác nơi này có thêm một người.



Phương Khác không nén được nỗi chua xót không ngừng trào lên. Hài tử ngốc, y xuyên đến đây, không biết tại sao chiếm lấy nhục thân của Phương Khác, hơn nữa còn lưu lại không ít ký ức của Phương Khác. Những ký ức này ban đầu ảnh hưởng rất lớn đến y, tới bây giờ mới nhạt đi.



Có lúc y nghĩ, tại sao lại xuyên qua? Hơn nữa người này, dung mạo, thanh âm, tên đều giống với y. Có lúc y sẽ hoài nghi, thật ra Phương Khác và y là cùng một người của thế giới bất đồng. Nhưng y may mắn hơn Phương Khác ở thế giới này.



“Hình như đệ biết rất nhiều chuyện của ta?” Diệp Vu Thời đột nhiên hỏi.



Phương Khác chớp mắt, phát hiện mình đã xuất thần rất lâu, bị một câu nói của Diệp Vu Thời gọi về, nhưng y không còn chột dạ như trước nữa, ngược lại cảm thấy mình rất thoải mái. Vì thế đáp: “Đúng, sư đệ ta trước kia cực kỳ chú ý sư huynh.”
Mà trong tông gia Phương gia ở thành Tần Lĩnh gần phế tích Phương gia nhất. Phương Hiền Thanh lúc này đang nghe cha là Phương Minh Hòa dạy bảo.



“Con rốt cuộc có bảo Phương Khác về Phương gia không, nó về Côn Luân đã mấy ngày rồi, sao một chút tin tức cũng không truyền tới?” Phương Minh Hòa vừa thấy Phương Hiền Thanh vào đã hỏi.



Phương Hiền Thanh nhíu mày có hơi khó tin nói: “Cha sẽ không phải vì chuyện này mà gọi con về chứ? Lẽ nào cha không biết hôm trước Âm Trầm Ngư đã chết, con đang phải tiếp nhận một phần thế lực của hắn sao?” Chỉ vì chuyện vặt là Phương Khác không về mà cần phải cấp tốc gọi hắn về sao?



“Thôi đi, ta sẽ đến Côn Luân một chuyến. Lần này Âm gia gặp chuyện rồi, Âm Văn Phù cũng chết, gia chủ Âm gia đời sau, chỉ sợ sẽ là Âm Văn Lục. Động tác của con ở Côn Luân đừng quá lớn, cần phải từ từ.” Phương Minh Hòa nói: “Mẹ con gần đây cứ mãi nhắc tới con, con đi thăm nàng đi. Đừng chọc nàng tức giận. Hiền Hoa cũng về rồi, đang ở viện của mẹ con. Con làm ca ca cũng nên quản nó, đừng để nó cả ngày không ra gì.”



“Đã biết.” Phương Hiền Thanh đáp xong thì ra ngoài.



Phương Minh Hòa nhìn Phương Hiền Thanh đi, mới thở dài đầy xa xăm. Nhi tử này của ông chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi quá mức ngạo khí, hơn nữa chỉ nghĩ tới cái trước mắt.



Nó làm sao biết, nếu Phương Khác biết Thái A kiếm quyết. Vậy đồng nghĩa Phương gia bọn họ có một con đường khác. Dấu ấn truyền thừa, nhân tộc thượng cổ phân làm bộ lạc. Yêu tộc có huyết mạch truyền thừa đặc thù. Vì thế nhân tộc cũng có một cách truyền thừa, gọi là dấu ấn. Lấy tinh túy công pháp, ấn vào trong thức hải, để tăng cơ duyên ngộ đạo.



Mà hiện tại, nếu nói trên đời có ai ngộ được Thái A kiếm ý, vậy Phương Khác có khả năng lớn nhất. Dù sao y là nhi tử của Phương Minh Viễn. Mà Phương Minh Viễn, coi như là người hàng đầu hiểu rõ dấu ấn truyền thừa trên thế gian này ngoài những tên như lão quái vật. Cho nên ông vừa nghe đến Thái A kiếm ý, tự nhiên nghĩ đến Phương Khác, tên tiểu bối bọn họ chẳng đặt vào mắt.



Huống chi theo như tin tức dò thám được, một vài biến hóa của Phương Khác quả thật phù hợp suy đoán của ông. Chẳng hạn, làm sao y đột nhiên từ tu sĩ ngũ hành biến thành kiếm tu, rồi chuyện ở di phủ lần đó, sao có thể từ hư không hiện ra Thái A kiếm ý?



Nếu ai ai cũng có thể ngộ ra Thái A kiếm ý, vậy Phương gia sẽ ra sao? Nội tâm Phương Minh Hòa kích động không thôi. Như vậy có thể sẽ tạo nên một đội quân kiếm tu cường đại nhất. Lúc đó, Phương gia ông có thể thực hiện đại nghiệp to lớn. Danh hiệu ngũ đại thế gia tu tiên giới nhỏ bé này tính là gì chứ?