Khác Thủ Tiên Quy

Chương 72 : Huyết thù 2

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Diệp Vu Thời vô cảm nhảy ra sau, nhẹ nhàng tránh một kích. Âm Văn Lục một kích không thành còn muốn xuất thủ.



“Ra đây.” Diệp Vu Thời đột nhiên nói.



Âm Văn Lục giật mình, nơi này còn có người khác hay sao?



Quả nhiên linh quang lóe lên, trên mái ngói xuất hiện hơn mười người, chính là đám người La Tất.



“Diệp sư huynh…” La Tất nhìn Thôi Cát lại nhìn An Thường Lạc, cuối cùng gồng mình đứng ra. Hai tên không biết nghĩa khí đó, còn cả một đống không biết nghĩa khí sau lưng nữa chứ! “Chúng đệ không phải là… lo lắng cho huynh sao. Ha ha, kết quả chứng minh Diệp sư huynh của chúng ta quả nhiên không hổ là Diệp sư huynh.”



Nói rồi La Tất đổi sang nụ cười chân chó, thật ra trong lòng thì thấp thỏm bất an không thôi, hắn vốn cho rằng Diệp sư huynh chỉ đi khiêu chiến Âm gia, cho nên mới tự chủ trương liên hệ với Âm Thuyên Toàn. Ai mà ngờ Âm gia này vốn có thù với Diệp sư huynh! Nụ cười của La Tất càng thêm chân chó, mắt thì đầy lệ khí nhìn đám người Âm Văn Lục, chỉ đợi Diệp Vu Thời hạ lệnh một tiếng.



Diệp Vu Thời nhìn Âm Văn Lục như lâm đại địch, đột nhiên cảm thấy chẳng còn thú vị gì. Tươi cười cợt đùa nói: “Âm trưởng lão, ngươi phản bội Côn Luân rồi.”



Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng Diệp Vu Thời lại dùng ngữ khí trần thuật.



“Sao ngươi biết!” Âm Văn Lục kinh sợ, sau khi nói ra mới giật mình tỉnh ngộ. Diệp Vu Thời khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế, ánh mắt thì lạnh đi mấy phần.



Diệp Vu Thời nhìn đám người La Tất nói: “Nếu các ngươi đã đến rồi.”



Diệp Vu Thời khẽ cười, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ vạch về hướng chính môn Âm gia, sau đó hỏi: “Dám không?”
La Tất đáng thương nhìn những người khác, mọi người đều vô cùng thống nhất dời tầm mắt.



An Thường Lạc đồng tình nhìn La Tất, La sư đệ ngươi yên tâm đi đi. Hy sinh một mình ngươi đổi lấy hạnh phúc ngàn vạn nhà. Đừng trách sư huynh thấy chết không cứu, sư huynh cũng là lực bất tòng tâm thôi. Mọi người nói vậy đều là thật, tuy mọi người đều muốn đến đánh nhau, nhưng cũng toàn là do ngươi xúi giục chúng ta mới dám điều tra hành tung của sư huynh thôi.



Lần này tốt rồi, chuyện Diệp sư huynh báo thù ngươi cũng dám chen chân vào, sống chán rồi à. Nhưng An Thường Lạc vẫn rất khó hiểu nhìn Diệp Vu Thời, bình thường Diệp Vu Thời ‘chỉ giáo’ họ không phải đã nói, khoe khoang cái dũng của cá nhân là kẻ ngốc sao? Sao hôm nay lại làm chuyện này. Được rồi, có thể hiểu được.



Thù nhân vẫn phải do chính tay mình tiêu diệt!



Diệp Vu Thời nhẹ gõ bàn nhếch môi cười lạnh, gương mặt trầm tĩnh xinh đẹp, hoàn toàn không nhìn ra kẻ hạ lệnh toàn diệt trước đó chính là hắn. Âm gia diệt rồi, một thù nhân nhìn có vẻ rất cường đại, cứ thế dễ dàng diệt hết toàn bộ. Quy củ của tu tiên giới là không thể can thiệp vào phàm giới, cũng không thể giết phàm nhân. Mà Âm gia lại xem quy củ này như không có. Trong mắt người tu tiên phàm nhân chỉ như con kiến. Diệp Vu Thời híp mắt, cười nhạo.



Nhớ lại tin tức có được không lâu trước, tin truyền tới từ phàm giới. Tu sĩ đóng ở phàm giới mất tích không rõ nguyên nhân. Còn có số phàm nhân có linh căn được dẫn từ phàm giới đến tu tiên giới lần này chỉ bằng một phần mười mười năm trước.



Đông Phương Nguyên Bốc, cuối cùng ngươi cũng động thủ rồi.



Diệp Vu Thời lại nhìn sang đám người La Tất thấp thỏm bất an. Bọn họ đến đây cũng nằm trong dự liệu, chẳng qua quả nhiên là cần phải mài giũa lại. Mấy lần thắng lợi, đuôi của mấy tên này đã hấc lên tận trời rồi. Phải biết kiêu binh tất bại.



Diệp Vu Thời nhẹ cười nói với đám người La Tất: “Không ngại, các sư đệ cũng xuất phát từ lòng quan tâm đến ta. Ta đương nhiên sẽ lĩnh tình.”



Thoáng cái, sóng lưng mọi người rét buốt. Trong đầu chỉ còn hai chữ, xong rồi.