Khác Thủ Tiên Quy

Chương 83 : Loạn khởi 1

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Phương Khác nhìn một thân ảnh ở xa, nhíu mày dứt khoát dừng lại.



“Đã lâu không gặp, gần đây thế nào? Phương Khác.” Khoảng Đông Nhiên cười tươi cầm một cây dù màu xanh da trời cản phía trước Phương Khác, đạo bào màu xanh trúc bị gió cuốn lên, giữa mày lộ ra cảm giác yêu mị.



“Khoảng Đông Nhiên.” Phương Khác bình tĩnh cười, xem ra hành tung của y hoàn toàn nằm trong tầm tay của hắn rồi. Nếu không sao hắn lại tình cờ chặn ở chỗ này chứ. Phương Khác bắt đầu lo lắng, người của đại lục Thanh Hoa trà trộn vào đại hội Cửu Châu, chuyện lớn như thế không thể nào không lộ ra chút gió. Huống chi, y đã có thể khẳng định [Vô Phương môn] là thế lực Khoảng Đông Nhiên xây dựng ở bên này.



Mà Khoảng Đông Nhiên trên căn bản là người của yêu phủ đại lục Thanh Hoa.



Hành động lớn thế này… Phương Khác cắn răng. Phái Côn Luân vậy mà không nhận được một chút tin tức nào, Diệp Vu Thời cũng giống như không biết. Khí tức âm mưu quá nặng, y có dự cảm, đại hội Cửu Châu lần này sẽ không hay ho.



“Tìm chỗ ngồi xuống ôn chuyện cũ được không?” Linh lực trên tay Khoảng Đông Nhiên chuyển ra xa, một hạt châu màu đen phát ra ánh sáng u u.



Phương Khác híp mắt, là Âm Sát Minh châu. Uy lực của một viên Âm Sát Minh châu tương đương với uy lực tự bạo của một tu sĩ kỳ kim đan. Hạt châu này rất khó luyện chế, là dùng tinh huyết của một loại linh thú và tà khí của nơi cực âm luyện chế mà thành.



Tay phải Trần Phủ vung thành trảo, trong mắt đã lóe đầy hàn quang, ánh mắt nhìn Khoảng Đông Nhiên giống như nhìn con mồi. Khoảng Đông Nhiên lúc này mới nhìn sang Trần Phủ, đáy mắt lóe qua kinh ngạc. Tay nắm cán dù bất giác dụng lực. Sao Trần Phủ lại đi cùng Phương Khác chứ?



Trần Phủ ngẫm nghĩ nhìn Khoảng Đông Nhiên. Âm Sát Minh châu, đại lục Cửu Châu có rất ít người luyện chế.



Cùng một thời gian, mấy tu sĩ từ các hướng khác nhau lặng yên xâm nhập vào dãy núi Kỳ Liên. Khinh giáp đặc biệt màu bạc, phối hợp với áo lót màu đen, trên tay áo rõ ràng là hình bát quái của Thái Hành. Hành động chỉnh tề thống nhất, không một ai phát ra bất cứ âm thanh gì. Hơn nữa tốc độ tiến hành cực nhanh, từ trên không nhìn xuống dưới, rõ ràng là hình dạng mũi tiễn.



Một nữ tu từ Cổ Sát tự ngự kiếm đi ra, mày liễu mắt hạnh, giữa mày là một nốt ruồi mỹ nhân, đồng dạng cũng mặc khinh giáp màu bạc, áo lót màu đen, còn có đôi giày màu bạc. Anh khí bức người, người này chính là Liễu Tửu của phái Thái Hành có tiếng hoan hô cao nhất trong lần đấu phù chú. Đệ nhất mỹ nhân của phái Thái Hành, là Ly một trong bát quái.



Chỉ thấy sau khi nàng ngự kiếm một thời gian, đột nhiên chui vào cánh rừng, trực tiếp đối đầu với nhánh chủ của ba đội ngũ.




Tả Khâu xem thường, chỉ là trong con mắt còn hoàn hảo là lãnh đạm.



“Đại nhân, đừng làm bẩn tay ngài. Thần trí của nó đã không còn rõ nữa.” Hàn Không nói, đáy mắt dậy sóng, gã dùng từ nó để chỉ động vật. Yêu tu này đã không thể gọi là người nữa, gã chết trong huyết trì sau đó lại sinh ra trong huyết trì. Cùng đồng tộc tương tàn, ăn máu thịt đồng tộc mà sống, thì sao còn có thể nói là người nữa?



Tả Khâu không nói gì, chỉ chậm rãi vuốt con mắt bị thiếu của mình. Năm đó, phân chi Phương gia diệt môn, năm đó hắn mất đi con mắt của mình. Hắn đã sớm phát hiện cơ quan ngầm của phân chi Phương gia nhưng lại không tìm ra vật gì hữu dụng. Thời gian trước dẫn dụ Tiêu Vân Dật đến nơi đó, vốn cho rằng có thể diệt trừ Tiêu Vân Dật, tiếc rằng chỉ khiến Tiêu Vân Dật bị trọng thương thật nặng mà thôi.



Hắn vẫn rất hiếu kỳ, rốt cuộc là thứ gì, có lực hấp dẫn lớn như thế? Hiện tại hắn nghĩ hắn tìm được đáp án rồi.



Hàn Không thấy vậy, mắt lóe qua một tia u quang, khẽ cúi đầu không nhìn Tả Khâu nữa. Gã thấy sau khi xuất quan, đại nhân đã buông chuyện con mắt xuống, nếu không sẽ không cắt mớ tóc phủ phần mắt để lộ con mắt bị thiếu. Tuy nghi hoặc tại sao đại nhân lại quan tâm một nhân vật nhỏ như Phương Khác, nhưng gã tin đại nhân. Chuyện đại nhân làm đương nhiên đều có đạo lý của đại nhân.



“Ngươi biết Thái A kiếm không?” Tả Khâu đột nhiên hỏi.



Hàn Không giật mình: “Ngài là nói thượng cổ thần kiếm Thái A năm đó Cốc Lương Mâu cầm trong tay hoành hành ba đại lục?”



Tả Khâu bật cười: “Chỉ là một thanh binh khí mà thôi, lại có vài người cho rằng chỉ dựa vào một thanh kiếm có thể thao túng một trận chiến. Càng ngây thơ hơn nữa là có người tin rằng bọn họ có thể tạo ra một thanh sát binh tuyệt thế. Thế là ngu xuẩn muốn trao linh hồn cho Thái A kiếm.”



Sau khi nói mấy chữ trao linh hồn, đáy mắt yêu tu nằm dưới đất lóe qua một tia sáng.



Hàn Không không tiếp lời, chỉ giữ tư thế cung kính.



“Sau đó, bọn họ thành công.” Tả Khâu mím môi, tạo ra một đường cong sắc bén.