Khác Thủ Tiên Quy
Chương 85 : Loạn khởi 3
Ngày đăng: 09:44 18/04/20
Màn đêm dần dần kéo tới, chút ráng chiều cuối cùng biến mất, màn đêm bao trùm cả dãy núi Kỳ Liên. Ở biên giới đậu một đống thuyền bay, còn có cung nỏ công thành. Hai đội quân lặng yên đối kháng. Mà lúc này ngay cả sân tỷ thí và khu mua bán đều có từng tốp phật tu bạch bào đang tuần tra. Đèn đuốc sáng rực, trên đỉnh phòng an trí nỏ công thành cực lớn. Bên ngoài Cổ Sát tự rất an tĩnh, nhưng ai cũng biết tối nay là đêm nguy hiểm nhất. Đợi qua đêm nay, sẽ biết được Thái Hành rốt cuộc có phái người xâm nhập dãy núi Kỳ Liên không.
Trí Tiêu nhìn La Thanh nói: “Phái Thái Hành lần này đã chỉnh đốn xong rồi. Sau này chỉ còn một thanh âm, nhất thống đối ngoại. Hình thức này không có lợi với Côn Luân ta. Tả Khâu giỏi bày mưu kế, tỏ rõ muốn dẫn binh lực của Cổ Sát tự ra, nhưng Cổ Sát tự lại không thể không làm thế.”
La Thanh nhướng mắt, cười đầy hàm ý: “Cho nên sư đệ có thể suy nghĩ giúp đỡ Tiêu Vân Dật một tay, để Thái Hành hắn tự đấu đá lẫn nhau?”
Trí Tiêu không cách nào giữ được nét ôn hòa trên mặt, gần như tức muốn chết: “La Thanh, ngươi nghiêm chỉnh chút cho tiểu gia!”
La Thanh đầy vẻ ghét bỏ nhìn Trí Tiêu một cái: “Ta rất nghiêm túc. Thái Hành mời chúng ta đến xem trò hay. Tả Khâu này dùng một phương thức đặc thù khiến tất cả mọi người ở đại lục Cửu Châu hiểu rõ. Hắn là người nắm quyền chân chính của phái Thái Hành. Người nắm quyền chỉ có hai mươi bốn tuổi, đây là anh hùng xuất thiếu niên. Mấy lão bất tử đó cũng thật dám làm, bồi dưỡng ra một tiểu quái vật, còn giao Thái Hành vào tay hắn.”
Lúc La Thanh nhắc đến Tả Khâu, còn có ý tán thưởng không thể che giấu.
Trí Tiêu cũng nói: “Ta hy vọng Côn Luân cũng cho ra một Tả Khâu.” Như vậy mấy người bọn họ cũng sẽ chẳng có chuyện không hạ thủ được. Đều là sư huynh đệ cùng trưởng thành, đám tiểu bối làm gì có đứa nào không phải là đồ đệ bọn họ bỏ tâm huyết ra bồi dưỡng. Đến cùng tâm dưỡng lớn rồi, lại vọng tưởng dao động căn cơ của Côn Luân, mấy sư huynh sư tỷ này sợ là đã quên nguyên tắc làm người Côn Luân.
Nếu không có bọn chúng ở sau lưng chỉ dẫn, đám ngũ đại thế gia, thì mấy tiểu bối đó làm sao dám ngang nhiên phân tách Côn Luân? Để người phái khác xem trò cười?
Nếu Côn Luân cũng có một Tả Khâu. Bọn họ sẽ không cần lo lắng như thế, chỉ cần cho hắn một đao. Thì có thể chỉnh đốn Côn Luân chặt chẽ, trong mắt Trí Tiêu lóe hàn quang.
La Thanh hạ mắt nói: “Côn Luân không thể cho ra một Tả Khâu. Đạo bất đồng.”
Trí Tiêu hừ lạnh nói: “Tiểu gia ta hiểu rõ, đạo của Côn Luân và Thái Hành khác nhau. Thái Hành hành sự không đủ ngay thẳng, trái với bản ý thành lập ban đầu của Côn Luân.” Thái Hành hành sự luôn cực đoan, khai sơn lão tổ cũng xem hai tộc yêu ma là dị loại. Cho rằng chỉ có người mới là chính đạo. Nhân tộc nên nhất thống tu tiên giới chứ không phải chỉ chiếm một đại lục Cửu Châu trong đó.
Phương Khác đáp: “Ta là kiếm tu, thuật pháp khác đối với ta mà nói không quan trọng đến vậy, chỉ cần có thể phá giải là được.”
Khoảng Đông Nhiên cười chỉ được một chút, nụ cười đã đọng lại trên mặt, một cánh tay giữ chặt cổ hắn.
Chỉ cần nhẹ vặn, từ đây hắn sẽ biến mất khỏi thế gian. Khoảng Đông Nhiên nhìn Trần Phủ, đột nhiên lại cười. Chủy thủ trong tay cũng gác lên động mạch cổ của Trần Phủ.
“Tà môn ngoại đạo.” Trần Phủ thờ ơ nói.
“Ngươi làm sao phá được?” Khoảng Đông Nhiên khá hiếu kỳ. Trong ảo cảnh của hắn xuất hiện đều là những gì mà người bị thi pháp mơ ước, một khi chìm vào ảo cảnh giả tạo sẽ không cách nào thoát ra. Đừng nói tu sĩ kỳ kim đan, cho dù là tu sĩ nguyên anh cũng khó thể thoát ra. Vì đó là dục vọng sâu thẳm nhất trong lòng người đó.
“Sư huynh đệ bình thường chưa từng cọ sát với ta.” Trần Phủ nghĩ nghĩ rồi trả lời. Nhưng trong ảo cảnh, các sư huynh đệ đều trước sau nhào tới hẹn chiến với gã, như vậy không bình thường.
Khoảng Đông Nhiên co giật khóe môi nhất thời nói không nên lời. Người bên cạnh Phương Khác lẽ nào đều giống như y có đặc điểm làm hắn vô lực? Thật ra lần này đến đại lục Cửu Châu, bọn họ thật sự không có ác ý. Bọn họ đến để tìm người hợp tác. Còn về tìm Phương Khác ôn chuyện chỉ là hành động cá nhân thôi.
“Phương Khác.” Khoảng Đông Nhiên nhìn người mà sư phụ của mình phái cho, cuối cùng vẫn gọi tên Phương Khác. Nếu thật sự gây ra chuyện gì thì sẽ khác.
Phương Khác cũng sửng sốt, không biết Khoảng Đông Nhiên có ý đồ gì. Nhưng thấy Trần Phủ như thế, người này không có giá trị? Không có giá trị ta sẽ tỏ vẻ. Phương Khác nói: “Miễn cho ngươi một ngày linh thạch, thế nào?”
Trần Phủ có vẻ phải nghĩ mất một lúc mới buông cổ Khoảng Đông Nhiên ra. Khoảng Đông Nhiên cũng buông chủy thủ xuống.