Khách Đến Từ Nơi Nào

Chương 2 :

Ngày đăng: 19:59 18/04/20


Lạc Hiểu nghe thấy tiếng rao, cô đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy trong con hẻm ở cổng sau khách sạn, có một người phụ nữ trung niên gánh hàng rong, đang ì ạch đi ngang qua.



Trên quang gánh, dưa xanh mướt, cải vàng, trái cây chín đỏ, dường như vẫn còn đọng vài giọt nước, rất tươi.



Ngay lập tức Lạc Hiểu thèm ăn, cầm tiền chạy bay xuống lầu. Cổng sau khách sạn chỉ cài then gỗ, Lạc Hiểu dễ dàng mở ra, vừa đúng lúc quang gánh của người phụ nữ kia dừng ngoài cửa.



Người phụ nữ khoảng chừng ba bảy, ba tám tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, quần áo đơn giản mộc mạc, da dẻ không trơn mịn, vẻ mặt mệt mỏi, do vậy thoạt nhìn người ta không hề thấy cô ta xinh xắn cho lắm.



Người phụ nữ trông thấy Lạc Hiểu, cũng ngẩn cả người.



Lạc Hiểu cười cười: “Những thứ này… có bán không?”



Cô ta vội vàng đáp lại: “Bán, bán chứ.”



Lạc Hiểu liền tựa vào cổng, lựa đồ ăn. Rau cô không cần, đào cô cũng không thích ăn, cuối cùng chọn ra được vài quả dưa chuột vừa non lại vừa giòn, để sang một bên.



Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhàn nhã lại không mất đi sự trầm ổn, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Chị Triệu đến rồi à?”



Hơi thở ấm áp của người đàn ông, phảng phất lướt qua lưng Lạc Hiểu.



Lạc Hiểu hơi gượng gạo.



Hàn Thác tựa người bên kia cánh cổng, khoanh tay, liếc cô một cái: “Cô mua đồ?”



Lạc Hiểu: “Ờ!”



Anh thản nhiên lên tiếng: “Chọn đi, tính cả cho tôi.”



Lạc Hiểu vội đáp lại: “Không, không cần đâu.” Cô móc tiền từ trong túi ra, Hàn Thác đã khom lưng xuống, lấy vài thứ trong gánh hàng. Chị Triệu dường như rất thân thuộc với anh, khuôn mặt vui tươi: “Không cần chọn, đồ ăn được đưa đến khách sạn của mọi người, đều là thứ tốt nhất nhà tôi.”



Hàn Thác cũng thoáng nở nụ cười, hỏi lại: “Hết bao nhiêu tiền?”



Bây giờ Lạc Hiểu mới biết thì ra chị Triệu là người mang thức ăn đến cho khách sạn.



“Năm mươi lăm đồng!” Chị Triệu đáp.



Hàn Thác liếc Lạc Hiểu, rồi cầm một quả dưa leo lớn nhất, tươi mơn mởn, cắn răng rắc, mở miệng hỏi: “Cô chọn được gì chưa?”



Lạc hiểu nhìn quả dưa chuột trong tay anh: “… Bị anh ăn mất rồi!”



Hàn Thác ngẩn ra, đảo mắt nhìn quả dưa trong tay, rồi nhoẻn miệng cười.



Từ sáng đến giờ anh đều mang theo bộ mặt thờ ơ lạnh nhạt, nụ cười này, hàng mi đen nhánh cong cong, bên dưới sống mũi cao thẳng tắp, cặp mắt như biết nói, sáng trong, tim Lạc Hiểu đập nhanh một nhịp.



Cô quay mặt đi, tránh né ánh mắt của anh.



Hàn Thác nhận lấy mấy túi lớn từ trong tay chị Triệu, sau đó vỗ nhẹ lên lưng Lạc Hiểu: “Vào thôi!”



Mấy quả dưa leo còn sót lại chị Triệu cũng cho vào trong túi, Hàn Thác bỏ vào trong lòng Lạc Hiểu.



“Cảm … Cảm ơn!” Lạc Hiểu vội vàng lên tiếng.



“Không cần khách sáo!” Hàn Thác đi thẳng về hướng nhà bếp, không thèm quay đầu lại: “Cho dù cô tiền cô trả không phải là giá phòng hướng biển thì tôi vẫn có lời. Lông dê mọc trên mình dê mà.”



Lạc Hiểu nhìn theo bóng lưng của anh, một lát sau, nở nụ cười.







Lạc Hiểu không dùng điểm tâm trong khách sạn, cô ăn mấy quả dưa thấy no, không muốn ăn thêm gì nữa! Lúc ra khỏi cửa cô đi ngang qua quầy tiếp tân, nói với Tiểu Mai mình không ăn sáng, nét mặt Tiểu Mai thoáng chút kỳ lạ.



Diện tích Cổ Thành này thật ra rất nhỏ, cả thành cũng chỉ có vài con phố. Nghe nói là nơi bắt nguồn của con đường Trà – Mã cổ (1). Chỉ là dạo gần đây ngành du lịch không mấy khởi sắc, Lạc Hiểu đi loanh quanh trên đường một lúc, có một nửa số cửa hiệu đều đã đóng cửa.



(1): Con đường vận chuyển trà bằng ngựa liên thông giữa Trung Quốc và Tây Tạng



Có điều Cổ Thành vẫn chỉ là Cổ Thành. Trải qua hơn trăm năm, mang vẻ tang thương lại vắng lặng.




Thịt hầm sa tế, thịt xào ớt hiểm, lẩu cay …



Ông chủ, hôm nay sao lại cay như vậy?







Trên thẻ căn cước của cô, quê quán là ở Hồ Nam, Tương Tây.



Nghe nói người người đều thích cay, một nơi không cay là không vui.







Lạc Hiểu siết chặt đôi đũa, trong lòng bỗng thấy phiền muộn.



Ánh mắt hai người vẫn chạm nhau, nụ cười trên khóe môi cô vẫn không thay đổi.



Chỉ là, anh không biết.



Lạc Hiểu thoáng chốc im lặng, mỉm cười với anh một cái, sau đó, gắp một miếng thịt hầm sa tế, thịt xào ớt hiểm…



Anh uống bia, như có như không nhìn cô.



Lạc Hiểu cảm thấy cay sắp ứa nước mắt, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, cô rút một tờ giấy, lại nâng ly sữa chua, một hơi cạn sạch. Ngẩng đầu lên, trông thấy Hàn Thác và Hiểu Mai đều đang chăm chú nhìn mình.



Cô miễn cưỡng cười một cái: “Ăn ngon lắm. Chỉ là tôi xa quê quá lâu, ăn cay có chút không quen. Nhưng tôi rất thích ăn.”



Cô lại định gắp thêm một đũa ớt, Hàn Thác thấp giọng mở miệng: “Tiểu Mai, đổi cho cô ấy một chén cơm khác.”



Lạc Hiểu ngẩn ra. Tiểu Mai nhanh nhẩu bưng ra một chén cơm trắng, đổi lấy chén cơm đã bị ớt nhuộm đỏ của cô, mở miệng khuyên: “Cô không ăn cay được sao không nói sớm? Sợ ông chủ tôi mất mặt hả? Không sao đâu, anh ấy không cần mặt mũi…”



“Em nói nhiều nhỉ!” Hàn Thác liếc nhìn cô gái nhỏ một cái: “Đi, lấy thêm một bình sữa chua.”



Tiểu Mai rời đi, trên sân chỉ còn lại hai người bọn họ. Hàn Thác bất chợt nhẹ giọng: “Thái độ kiên cường của em đâu mất rồi?”



Rõ rành rành chỉ mới biết nhau hai ngày, nhưng lại giống như thấu hiểu hết những suy nghĩ trong lòng cô.



Lạc Hiểu nén nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh, cười cười: “Không có đâu, tôi thật sự, thật sự rất thích ăn.”



Hàn Thác không nói nữa. Một lát sau, anh uống một hơi hết sạch ly bia, nhìn ngắm mây bay, nhoẻn miệng cười.



Đêm khuya thanh vắng, Lạc Hiểu và Tiểu Mai đều trở về phòng ngủ của mình. Hàn Thác vẫn còn ở trong sân, từ từ uống bia. Ngước đầu lên, anh ó thể nhìn thấy cửa sổ trước phòng Lạc Hiểu, thắp lên một ngọn đèn ấm áp.



Thật ra từ đêm qua anh đã phát hiện. Đèn trong phòng cô, cả đêm không tắt.



Sợ tối ư?



Còn sợ chó.



Sợ cay.



Sợ cùng với đàn ông như anh bèo nước gặp nhau sẽ phát sinh bất cứ gút mắt nào.



Rồi lại trở về.



Một thân một mình, che giấu cố hương, càng giấu càng lộ.



Hóa ra, anh đang chứa chấp một cô nàng không có nhà để về.



Khách đến từ nơi nào.



Rồi lại muốn đi đâu?



(1): Xem thêm thông tin về con đường Trà Mã Cổ: http://kenh14.vn/kham-pha/chu-du-tay-tang-tren-con-duong-tra-ma-co-20120719085642254.chn