Khách Điếm Lão Bản
Chương 32 : Kinh biến 2
Ngày đăng: 23:17 21/04/20
A Vong thấy Kiều Nhị sắp trốn thoát, muốn đuổi theo gã.
Mạc Ly ôm vòng lấy vai hắn, nhẹ giọng khuyên kêu bên tai A Vong: “A Vong, A Vong, nghe ta được không? A Vong…”
Y gọi mấy tiếng, sắc đỏ trong mắt A Vong mới giảm đi, “A Vong, ngươi có nhớ ta đã nói gì không? Sinh mệnh đáng quý, nếu không cần giết người thì đừng làm vậy, đúng không?”
A Vong cúi xuống nhìn Mạc Ly trong lòng, trong đôi con ngươi y mang theo ý cầu khẩn, như làn nước ấm hòa vào dòng suối băng lạnh lẽo. Cơn thịnh nộ của A Vong trong giây lát biến mất.
Nội lực rút đi, ánh mắt của A Vong trở lại bình thường. Hắn ôm Mạc Ly, hôn nhẹ lên gò má y, “Chúng đánh ngươi, Mạc Mạc, bọn chúng dám đánh ngươi!” Kỳ thực A Vong mới bảy tuổi, tuy rằng vừa rồi chính hắn cũng không biết nội lực dọa người kia là cái thứ gì, nhưng hồi phục thần trí rồi thì quả thật đáng giật mình. “Mạc Mạc, ngươi có đau không? Ta bôi thuốc cho ngươi nha?”
Quen việc mà làm, A Vong lấy thuốc trị thương trong ngăn tủ, hắn cẩn thận chấm thuốc mỡ rồi bôi lên mặt Mạc Ly.
Còn chưa tỉnh hồn, y nằm ngây trên giường để A Vong chăm sóc.
A Vong bôi thuốc xong, hỏi mấy câu vẫn chẳng thấy Mạc Ly đáp, sốt ruột đến nổi đổ cả mồ hôi lạnh, “Mạc Mạc, ngươi nói chuyện đi! Mạc Mạc, ngươi đau ở đâu?”
Giờ Mạc Ly mới hồi phục lại, thấy A Vong cắn răng, trán mướt mồ hồi. Y chống người dậy, an ủi: “Ta không sao, ngươi…”
A Vong thấy Mạc Ly đã đáp lại, nhào tới ôm chặt lấy y, “Mạc Mạc, Mạc Mạc là của ta, ta sẽ bảo vệ Mạc Mạc, sẽ không để ai thương tổn ngươi…”
Mạc Ly bị A Vong siết chặt, được bao trong hơi ấm từ cơ thể hắn, vết thương trong lòng được xoa dịu. Ôm lấy lưng A Vong, Mạc Ly vuốt lưng hắn, “Ta không sao, ta…”
Nhưng chốc lát, y chợt cảm thấy A Vong khác lạ. Sắc mặt hắn ửng hồng, hô hấp dồn dập, dưới thân đang cộm lên bất thường.
Mạc Ly giật mình, nhớ tới lời Kiều Nhất, hình như hắn hạ độc trong trà, “A Vong, ngươi đã uống trà?”
Mạc Ly đã đi được một nửa chặng đường, bắt gặp ánh mắt mở ra của A Vọng, y vừa ngượng vừa tức, “A Vong, sao ngươi lại mở mắt, a…”
Vì nói chuyện mà động tác của Mạc Ly ngừng lại, A Vong bèn nâng người lên.
Nháy mắt, thứ to lớn đó đi hẳn vào hậu huyệt.Mạc Ly hét lên một tiếng, cảm giác bị lấp đầy nhất thời khiến hông y mềm nhũn, chỉ có thể gập người, nằm lên A Vong.
Hiện tại A Vong đã hoàn toàn bị dược tính không chế, cũng không biết chừng mực, ngay khi cảm giác được thoải mái, hắn lập tức ra sức.
A Vong ngồi dậy, phủ lên thân thể Mạc Ly. Đôi chân mảnh khảnh ấy vắt ngang hông hắn, hai tay khoác lên cần cổ hắn.
Dưới những luật động thô bạo của A Vong, thân thể Mạc Ly chẳng phải lần đầu làm chuyện này, không lâu sau cũng cảm nhận được khoái cảm. Thể xác vui thích nhưng trong lòng Mạc Ly lại thương tâm vô cùng.
Tư nay về sau đã không còn như xưa.Sâu xa đã có vài chuyện bị biến đổi.Trải qua kiếp nạn này, y và A Vong sau này phải sống với nhau với tư cách gì đây?
Y không biết.
Y chỉ biết niềm tin vững chắc vẫn luôn ở trong mình đã biến mất hoàn toàn.
Thân thể yếu đuối, Mạc Ly chỉ có thể dựa vào A Vong cường tráng.Thấy niềm sung sướng trên mặt hắn, y lại bất giác rơi lệ.
Thôi thôi, cả thân xác lẫn trái tim này đã sớm sứt mẻ lắm rồi. Hôm nay để cứu người mới còn tác dụng, còn băn khoăn chi nữa.
Nhưng, qua đêm nay, có nhiều chuyện Mạc Ly biết sẽ không thể quay lại. Không bao giờ.