Khách Điếm Lão Bản

Chương 34 : Kinh biến 4

Ngày đăng: 23:17 21/04/20


Ở trong cốc một thời gian, nếu không phải lo nghĩ tới những thứ độc hoa độc thảo chết người kia, kỳ thật nơi này cũng có thể được xem là một sơn cốc thanh u, hấp dẫn.



Nhiệt độ trong sơn cốc rất kỳ quái, cảm tưởng như được ngăn cách với thế giới bên ngoài. Ngoài kia là trời đông giá rét, mà ở trong này thì dấu tích của một bông tuyết cũng không có; trong này chim hót hoa nở, thực sự chính là một thế ngoại đào nguyên.



Quả nhiên Dược Lang là một kẻ biết hưởng thụ, Mạc Ly thầm cảm thán.



Gian nhà tranh nhỏ tuy đơn sơ, thế mà so với khách điếm rách nát mà hai người ở trước kia, ngoài rộng rãi và có nhiều tầng hơn nơi này, thì chẳng còn lời nào để chê. Cho nên A Vong dễ dàng, nhanh chóng thích nghi với môi trường sống mới.



Vốn dĩ đó là chuyện khiến Mạc Ly lo lắng nhất thì giờ thật ổn thỏa, nay y còn một chuyện khác nhức đầu hơn nhiều.



Từ lần Mạc Ly “hy sinh thân mình” giải độc cho A Vong, cậu chàng đã nhớ kỹ mùi vị này không quên. Cả ngày A Vong quấn lấy Mạc Ly, đòi y “chơi” cùng mình chưa tính, mấy lần không lay chuyển được Mạc Ly đang bày ra gương mặt lạnh lùng, hắn còn dám dùng vũ lực, bắt ép Mạc Ly nghe theo.



Lần đó Mạc Ly bị A Vong đè lên cọ tới cọ lui, một bụng tức giận rốt cục cũng bùng phát, còn cho A Vong mấy phát “thương cho roi cho vọt”. A Vong đáng thương rúc vào xó nhà, dùng ánh mắt ai oán nhìn Mạc Ly trên giường.



Mạc Ly chỉnh lại y phụcxộc xệch, hạ nhẫn tâm mà mặc kệ A Vong.



Y tưởng chiêu giả bộ tức giận này sẽ khiến A Vong ngoan ngoãn thêm mấy ngày, nhưng hẳn là đã đánh giá thấp sự bền bỉ của hắn.



Ngày hôm ấy, đêm khuya mơ màng tỉnh lại, Mạc Ly phát hiện mình đang *** nằm trên người A Vong.



Mạc Ly kinh ngạc muốn dậy: “Chẳng lẽ mình mộng du, vừa ngủ vừa cởi quần áo?”



Nhưng khi nhìn thấy gương mặt gian xảo của A Vong, y lập tức hiểu hết mọi chuyện. Đang muốn mở miệng mắng A Vong mấy câu thì Mạc Ly bị hắn xoay mình đặt dưới thân.



A Vong cầm lấy nội sam của Mạc Ly quăng bên cạnh, nhét vào miệng y.



“Ưm ưm ưm!!!”Mạc Ly trợn tròn mắt. Y vội giãy giụa, phát hiện không thể nào lay chuyển được A Vong.



Hắn dễ dàng tóm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của Mạc Ly, kéo lên đầu giường, tay kia vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt y về phía sau. Ngón tay A Vong mơn trớn đôi mắt linh động của y.
Thấy Mạc Ly mím môi im lặng, A Vong đại khái cũng biết Mạc Mạc phát cáu rồi. Bàn tay to vươn ra, kéo Mạc Ly quay lại ***g ngực mình, hắn ngáp một cái, “Mạc Mạc không mệt à? Ta mệt chết đi được, ngủ thêm lát nữa cơ…”



Nghe tiếng A Vong nhỏ dần, mắt còn dần dần khép lại, Mạc Ly lại thầm bất đắc dĩ. Đánh đã đánh, mắng đã mắng, nhưng trong chuyện này, chung quy không thể tránh khỏi cục diện hôm nay.



Mạc Ly có phần thất vọng trở mình, đưa lưng về phía A Vong. Chẳng lẽ, đây chính là cái người ta nói, “số phận đã định”?



A Vong thấy hơi ấm bên cạnh đang hơi dịch xa mình, bèn kéo Mạc Ly lại theo bản năng.



Mạc Ly không đề phòng, nhất thời lại rơi vào ***g ngực A Vong, nhìn cánh tay rắn chắc của hắn đang trói chặt mình, đành thôi giãy giụa.



Sau chuyện phát sinh này, Mạc Ly đã ôm thái độ không còn gì để mất, mặc A Vong muốn làm gì thì làm.Một lần là làm, mà trăm lần cũng là làm. Nếu điểm mấu chốt y cứ chấp nhất trước kia đã tan vỡ, thì sau này thế nào cũng chẳng thể thay đổi được nữa.



Mạc Ly thường nâng cằm, buồn bực suy nghĩ: Chả nhẽ mình bẩm sinh lẳng lơ thật? Thế mà không thể kháng cự được khiêu khích của A Vong… Khốn kiếp, rõ ràng kỹ thuật của hắn càng ngày càng tốt…



Lại đấm vào đầu vài cái: Ngớ ngẩn! Rốt cuộc mình đang nghĩ cái quái gì vậy?!



Mạc Ly rất bất đắc dĩ.



Sau ngày ấy, A Vong càng ngày càng coi Mạc Ly là bảo bối, chuyện gì chỉ cần hắn có thể làm, tuyệt đối sẽ không để y động tay.Đương nhiên, ngoại trừ chuyện nấu cơm.



Trong cốc tuy hoàn cảnh tốt, những việc để tiêu khiển thì lại rất ít, mà phỏng chừng cũng vì cảm giác cô đơn khó chịu trong lòng, Mạc Ly mới kệ A Vong nháo loạn.



Dù sao thì cũng nhờ những lúc hai thân thể gắn kết, làm vết thương trong lòng Mạc Ly tạm thời chìm vào quên lãng, sự tịnh mịch cũng không còn nữa.



Có lẽ, chính ta mới là kẻ lợi dụng A Vong.



Vuốt ve tóc mai mướt mồ hôi của A Vong, Mạc Ly hổ thẹn nghĩ.