Khách Điếm Lão Bản

Chương 40 : Gai góc 2

Ngày đăng: 23:17 21/04/20


Văn Sát dễ dàng bế bổng Mạc Ly lên.Y bị động tác của Văn Sát kinh động, hai tay nắm chặt lấy y phục hắn, “Ngươi muốn mang ta đi đâu?”Thanh âm mang đầy vẻ kinh hoàng.



Văn Sát không đểý đến y, vẫn một mạch bước ra ngoài.



Mạc Ly hiểu, yến tiệc chínhlà nơi tốt nhất khoe khoang chiến lợi phẩm — là y, hắn đoạt được từ tay Hàn Tử Tự.Nhưng nếu để thân thểtrần truồng thế này xuất hiện, trước bao nhiều người, không bằng để Văn Sát róc xương.



Cước bộ của Văn Sát ổn định, rất nhanh, cửa “két”mở một tiếng, gió lạnh tạt ngay vào mặt Mạc Ly.Trong gió còn có tuyết, bám lên tóc y, chẳng mấy chốc mà hóa thành giọt nước.



Tuy cảm thấy không thể nào, nhưng Mạc Ly vẫn phải mở miệng:“Ngươi đừng làm vậy…”Thanh âm thoáng run rẩy, ngón tay nắm lấy y phục Văn Sát trở nên trắng bệch.



Đáng tiếc, Văn Sát bất vi sở động.Những thứ Văn Sát thích, Mạc Ly không biết. Nhưng y biết rõ “A Vong” thích cái gì.



Hai tay vòng quanh cổ Văn Sát, Mạc Ly vùi đầu vào vai hắn, “Văn Sát, ngươi đừng như vậy, ta cầu xin ngươi…”



Khuôn mặt của Mạc Ly bị gió lạnh tạt đến tê cứng, áp lên làn da nóng bỏng của Văn Sát, thật khác biệt.



Chợt, cước bộ của Văn Sát ngừng lại.



“Ta cầu xin ngươi, đừng để ta như vậy, ta không muốn để ai khác trông thấy… Ta…”



Có khuôn mặt của Mạc Ly chôn trong ngực, không biết vì sao, Văn Sát muốn nhìn biểu cảm trên khuôn mặt y.



“Ngẩng đầu lên.”



Mạc Ly ngoan ngoãn đã sớm bị Văn Sát dọa sợ, nghe hắn nói vậy, vội ngước lên.Vẫn là khuôn mặt bình thường mà lại không bình thường…



Giữa gió lạnh, tóc mây tung bay, vài sợi còn vương trên mặt y.Sắc môi hơi bạc đi, có lẽ là bị đông lạnh.Lúc lúc, trên lông mi, mấy hạt tuyết lại đọng lên, hóa thành nước.



Mạc Ly bị Văn Sát dọa sợ, ánh mắt bất giác cụp xuống.Giọt nước trên làn mi cuối cùng cũng rơitừng viên li ti.Cảm thấy cánh tay đang ôm mình có chút siết chặt, Mạc Ly nghe thấy tiếng Văn Sát bên tai: “Nói lại lần nữa.”



Mạc Ly biết đã có hy vọng, liền ngoan ngoãn làm theo: “Ta cầu xin ngươi…”



Đôi mày thanh tú của Văn Sát nhíu lại, “Không phải.”



Mạc Ly sửng sốt, nhìn lại Văn Sát.Đôi con ngươi đã từng lạnh nhạt vô tình, bên trong mơ hồ có khát vọng nào đó.Trong chốc lát, Mạc Ly tựa hồ đã hiểu.



“Văn Sát?”Nghi vấn hỏi thử.Quả nhiên, Văn Sát nhíu chặt mày, “Văn Sát… Văn Sát… Văn Sát…”



Thanh âm nhẹ nhàng của Mạc Ly quanh quẩn bên tai, không biết vì sao lại có tiếng gọi khàn khàn mang đầy tình cảmtới vậy, lơ đãng khiến những huyền căn trong lòng kích động.



Rất xa lạ, nhưng cũng rất quen thuộc.



Đợi chờ tựa như thiên niên đã qua, hôm nay mới tương phùng.



Vòng tay Mạc Ly quấn chặt lấy hắn, Văn Sát tiện thể hôn lên cổ y, thỏa mãn cảm thụ vài rung động của người này khi làn môi hạ xuống.




Dưới đường cũng càng lúc càng hỗn loạn, có vẻ như có Văn Sát đi đầu, những thủ hạ môn cũng bắt đầu trắng trợn.Chuyện giữa đường chúng *** loạn, ở hắc đạo khắp nơi hiển nhiên.Trước kia khi chơi đến cao hứng, cùng sủng cơ của mình trực tiếp diễn xuân cung sống cũng không phải không thể.



Nếu tâm tình tốt, Văn Sát thậm chí còn chia sẻ sủng cơ với bộ chúng môn, hoàn toàn quán triệt phương châm“huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục”.



Vì thế, vài kẻ dám chắc Mạc Ly bây giờ đang cùng Văn Sát sẽ không khác những nữ nhân kia.



Trong hắc đạo, nhiều người không câu nệ nam nữ, tuy rằng lần này vẫn chưa có cơ hội thấy rõ khuôn mặt Mạc Ly, nhưng nghe thấy tiếng kêu của y từ ***g ngực Văn Sát, nhỏ nhẹmà ngọt ngào động lòng người, tuyệt đối phải hơn những ả đàn bà phanh ngực lộ vú này gấp nhiều lần.



Vài tên trướng lên vì rượu, gan cũng như thế mà phát đại ra, đã lột khố đầucủa vũ cơ để xuất trận. Một phân đường chủ cũng bò tới dưới chủ vị, đưa tay sờ soạng cẳng chân lộ ra của Mạc Ly.



[18: khố đầu: quần lót phụ nữ.]



Mạc Ly bị sờ, cả người nhảy dựng lên.



Nhãn thần Văn Sát đanh lại, không nói hai lời, rút Ngâm Phượng kiếm ra.Tay vung, cánh tay khinh bạc Mạc Ly của phân đường chủ nọbay vút lên không trung, rơi xuống giữa hội trường.



Thoáng chốc máu tung tóe, vũ cơ nhạc nương bị kinh hãi, hét toáng lên.



Văn Sát một tay cầm kiếm, một tay vẫn ôm lấy Mạc Ly.Máu tươi nhỏ giọt từ mũi kiếm.



Phân đường chủ biết sai, vội liền giấu cánh tay bị tước đi, cũng chỉ dám phong bế huyệt đạo, không dám kêu đau, toàn thân đổ mồ hôi lạnh quỳ trên mặt đất.



Mọi ngươi thấy Văn Sát nâng kiếm đi tới, thở cũng không dám thở mạnh.Giữa đại điện rộng lớn, yên tĩnh đến độ nghe thấy tiếng máu chảy tòng tõng.



“Ai chuẩn ngươi chạm hắn?”Lạnh lùng phun ra một câu, không nể nang tình cũ, giống như Tu La lấy mạng.



Phân đường chủ nọ biết mình đã làm sai rồi, không ngờ bản thân sẽ chết ở đây.Chẳng ai dám lên tiếng cầu tình cho gã.Cơn giận của Văn Sát đã bốc lên, kẻ nào cầu tình thì phải chết cùng.Mồ hôi lạnh chảy từng giọt, không khí pha mùi máu, khiến người ta có hứng thú làm điều ác.



Lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên. Rất bình thường, nhưng điềm tĩnh như sơn tuyền, như tiếng suối chảy:



“Văn Sát, ta khó chịu…”



Mọi người kinh ngạc sửng sốt.



Thanh âm kiathuộc về Mạc Ly trong lòng Văn Sát.



Phỏng chừng y say rượu nên muốn nôn, Mạc Ly đưa tay ôm lấy cổ Văn Sát, “Ta khó chịu…”



Sát khí của Văn Sát nhất thời tiêu biến.Sờ sờ trán Mạc Ly, có chút nóng.Cũng không thèm liếc lấy một cái tới kẻ đang quỳ trên đất, Văn Sát tra Ngâm Phượng kiếm vào bao, ôm Mạc Ly rời đi.



Nhìn thân ảnh Văn Sát đã biến mất, thân thể phân đưởng chủ nọ đang cứng ngắc liền hư nhuyễn.Sau một lúc chết ngất, gã hiểu, người kia cứu gã.Người gã vừa mới vọng tưởng khinh bạc, không ngại ngần, giữa ma chưởng của Văn Sát cứu gã.



Đi dạo ở Quỷ Môn quan một vòng, gã rốt cục cũng ngất đi được.