Khách Điếm Lão Bản

Chương 43 : Giả tạo 1

Ngày đăng: 23:17 21/04/20


Các thị tỳ đứng canh giữ ngoài tẩm cung thấy Văn Sát đi tới, lập tức nhu thuận, nhẹ nhàng mở cửa ra. Giờ đã tối, Mạc Ly sớm đã nằm trên giường thiếp ngủ. Y bao giờ cũng thích cuộn mình vào chăn, nhưng chân lại thò ra ngoài.



Văn Sát ngồi bên giường, để hộp gấm đang cầm sang một bên. Bàn tay lớn nắm lấy bàn chân lạnh của Mạc Ly. Trước kia, Văn Sát chưa bao giờ tưởng tượng đến việc mình không thể nhịn nổi muốn chạm vào bàn chân người khác.



Nói tóm lại, khi hắn ở cùng Mạc Ly, sao lắm chuyện ngoại lệ.



Mạc Ly cảm nhận được hơi ấm bao lấy chân mình, ngủ càng thoải mái. Y khẽ trở mình một chút, khuôn mặt lại bị giấu vào chănthêm một chút. Đang vậy, đôi mắt Mạc Ly khẽ mở, thấy đúng là Văn Sát, miệng lẩm bẩm đôi ba câu, cũng không hiểu là nói gì.



Đột nhiên Văn Sát thấy Mạc Ly thập phần khả ái, nâng lấy cằm y hôn một cái. Nửa tỉnh nửa mơ, đôi môi Mạc Ly thật dễ bị khai mở.Lưỡi Văn Sát tiến thẳng vào, điên cuồng cướp bóc những giọt đê mê trong vòm miệng y.



“Ưm…”



Mạc Ly hơi hổn hển, phát ra một tiếng kháng nghị. Văn Sát buông bờ môi y ra để y hít sâu, nhưng lực đạo bàn tay một chút cũng không nơi lỏng, chẳng mấy chốc mà cởi hết chiếc áo ngủ của Mạc Ly.



Ôm tấm thân trần của Mạc Ly lên đùi mình, tay Văn Sát không chút do dự đi xuống thân hạ y. Lúc bấy giờ, Mạc Ly không muốn tỉnh cũng không được.Tuy biết làkhó có thểdừng bàn tay đang không ngừng lướt qua lướt lại trên cơ thể mình, nhưng Mạc Ly vẫn ngăn hắn lại.



“Không mà… Rất đau…”



Văn Sát nhấm nháp chiếc cổ của y, rồi lại lưu lại trước ngực Mạc Ly một dòng chỉ bạc mờ mờ, “Lần này sẽ không đau.”



Mạc Ly còn muốn nói nữa, nhưng phát hiện có một vật thể rất lạnh thay thế sự vân vê của Văn Sát. Hơi ấm của cơ thể đột ngột hạ thấp, Mạc Ly bất giác rùng mình một cái. Y vội vàng nhìn lại, phát hiện Văn Sát đang muốn đẩy một khối cầu bằng ngọc trắng vào mình.



Kinh hãi, Mạc Ly hấp tấp bám vào vai Văn Sát ngồi dậy một chút, “Đây là cái gì?” Y cả kinh kêu lên.



Văn Sát vỗ nhẹ thắt lưng Mạc Ly, ý bảo y đừng động đậy, không định trả lời.



Mạc Ly đại khái ý thức được điều gì đó, thanh âm run rẩy nói: “Văn Sát, ngươi không thể làm vậy với ta…”



Đôi mắt Văn Sát nhìn lại y, có phần xem thường, càng lúc càng ngang ngược. Nhìn thấy nhãn thần như vậy của Văn Sát, Mạc Ly đã biết chuyện không còn cách nào cứu vãn. Y đang giãy giụa, thình lình bất động lại, thân thể cũng mềm đi, làm Văn Sát còn tưởng y đã bỏ ý định kháng cự, lực tay mới giảm nhẹ.



Ai ngờ ngay lúc đó, Mạc Ly giống như phát điên, đẩy mạnh Văn Sát, bản thân cũng không biết vì dùng sức quá lực, cả người mất thăng bằng mà ngã xuống đất.



Văn Sát nhanh tay, bắt được Mạc Ly quay lại, chẳng nói chẳng rằng vung ngay một cái tát. Văn Sát sao có thể khoan dung cho một Mạc Ly láo xược như vậy. Tay phải ngăn lấy y, thật dễ dàng.



Mạc Ly không đếm xỉa đến cơn tê dại, tức khắc khua loạn lên chống trả. Một tay không được thì hai tay.



Văn Sát chẳng hiểu tại sao Mạc Ly lại phát điên lên vậy, cũng mất kiên nhẫn, đơn giản bắt chéo lấy hai tay Mạc Ly ra sau lưng, ép Mạc Ly xuống dưới đệm.



Mạc Ly tuy tay không thể động đậy, nhưng hai chân vẫn tự do tung cước. Văn Sát giận dữ, liền dùng hai đầu gối áp chế y.



Mạc Ly lúc này giống hệt con cá mới từ trong nước vọt lên, đã bị đặt trên cái thớt. Văn Sát nhặt lấy ngọc cầu mà Mạc Ly làm rơi. Những phản kháng ít ỏi của Mạc Ly, đáng tiếc gần như tiêu thất hết, huyệt khẩu lại mạnh mẽ bị ép vào.



Mạc Ly chôn chặt khuôn mặt trong chăn, cắn răng nín thở, thân thể cứng ngắc như tảng đá, khiến ngọc cầu kia vô pháp xâm nhập dù chỉ một nửa. Trong cơn nộ khí, Văn Sát điểm ma huyệt vào hạ thân của Mạc Ly. Từng chấn động mạnh mẽ từ bên trong theo huyệt đạo, thân thể Mạc Ly cũng không cứng được nữa, ngọc cầu được tẩm dược du từng chút từng chút đi vào.


Tay Văn Sát cũng chuyển tay về phía trước Mạc Ly, cảm giác ngọc khí *** xảo kia bắt đầu ngẩng đầu. Tay Văn Sát nhẹ nhàng chuyển động, Vương Chấn ở phía sau nhấn liên tục, thắt lưng Mạc Ly không tự chủ được mà cong lên, hai chân cũng mở rộng ra hơn.



Thủ pháp của Vương Chấn thuần thục, người không bị ảnh hưởng của thuốc còn khó chống đỡ nữa là Mạc Ly đã bị thượng dược.Thân thể mẫn cảm của Mạc Ly rất nhanh không ngừng bị tiền hậu giáp kích, đầu óc trắng xóa, đã tiết ra. Lúc này, Vương Chấn lập tức rút ngón tay, dùng nhãn thần ra hiệu cho Văn Sát.



Hậu huyệt Mạc Ly bây giờ đã giãn nở ra rất nhiều, cao nhiệt mà mềm mại, đủ để tiếp nhận cự đại của Văn Sát.



Hắn liền tiến công vào. Lần tiến nhập này phi thường thư sướng. Nội bích nóng bỏng của Mạc Ly gắt gao nuốt chặt cự vật của Văn Sát, tựa hồ không còn chút co rút.



Văn Sát bắt đầu mãnh liệt hoạt động. Thắt lưng Mạc Ly bị Văn Sát nâng cao, chỉ có thể dùng đầu gối quỳ phục úp sấp mà chống đỡ.



Vương Chấn kia không biết đã sớm ẩn đi nơi nào.



Đây thực sự là một khoái ý mà Văn Sát chưa từng thưởng thức.



Lần mập hợp trước, bởi vì thân thể Mạc Ly rất căng thẳng, nên ngay cả phía công cũng bị ảnh hưởng. Nhưng lần này, thân thể Mạc Ly như hòa vào nước, vô cùng mềm dẻo.



Ôm Mạc Ly lên, Văn Sát chứng kiến một vẻ mặt đang bị *** dày vò. Không còn vẻ đạm mạc lúc nãy, chỉ có khóe mắt hây hây và hơi thở điềm mỹ. Một Mạc Ly như thủy thế này, Văn Sát càng muốn, tính ngừng cũng không ngừng được.



Yêu căn mạnh mẽ va chạm, điên cuồng chiếm giữ người dưới thân.Mông Mạc Ly được nâng cao lên, được cố định bởi hai cánh tay rắn chắc hữu lực của Văn Sát, muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể nuốt trọn căn nhiệt vật kia.



Dưới sự chỉ điểm của Vương Chấn, khi tiến nhập, hắn đơn giản biết phải kích thích nơi nào sẽ làm Mạc Ly có phản ứng. Vì thế càng dốc hết sức lực trùng kích vào cái điểm nhỏ hơi nhô lên đó.



Mạc Ly bị khoái cảm đến rung chuyển trời đất chôn vùi, mười ngón tay chỉ có thể bất lực nắm lấy sàng chăn trải giường, miệng liên tiếp phát ra tiếng rên rỉ kích thích thần kinh người ta: “Ư a…”



Văn Sát cảm thấy tư thế này tựa hồ khiến Mạc Ly rất khó chịu, liền ôm lấy y, để y ngồi dựa vào mình. Khi làm vậy, cự vật của Văn Sát phải tạm thời ly khai cơ thể Mạc Ly.



“Ưm…”Đó là một thanh âm mang theo bất mãn.



Văn Sát sao có thể chịu đựng được sự mê hoặc như vậy, lập tức lại đưa ngay cự vật vào cơ thể Mạc Ly.Hai chân Mạc Ly mở rất lớn, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều lấy nam căn của Văn Sát làm điểm tựa.Cảm giác quá dạt dào này khiến thần kinh Mạc Ly chốc lát như rơi rớt hết cả.



“A… Không được… Quá sâu…”



Hàm răng Văn Sát dính lấy nhũ thủcủa Mạc Ly.



“Vòng tay qua ta.” Vắt cánh tay Mạc Ly lên vai mình.



Thân trên của Mạc Ly không thể chống đỡ được nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Văn Sát.



“Ô ô… Ưm…”



Tình dục đã thiêu cháy hết lý trí. Hai người cứ trần truồng mà dây dưa như vậy, đối với Văn Sát, cho dù ngày diệt vong của Minh triều có tới, cũng không vấn đề gì.



Chỉ cần có y.