Khách Điếm Lão Bản
Chương 45 : Giả tạo 3
Ngày đăng: 23:17 21/04/20
Lại nhớ tới cái ***g giam hoa lệ kia, Mạc Ly có nghĩ đến vỡ đầu cũng không muốnlàm một đóa hoa nhỏ.Cũng khó trách, y bẩm sinh thuần lương, nghĩ cứ lẳng lặng mà qua một đời, căn bản không tưởng đến việc bản thân lại bị giam cầm từ sáng đến tối, đương nhiên không chuẩn bị tư tưởng “vượt ngục” từ trước.
Vì vậy, nghĩ đến Trình Cựu Nhụ thương bệnh và Dược Lang bị thống khổ dằn vặt, Mạc Ly bắt đầu trằn trọc cả đêm. Có đôi khi, phải nhờ cái chuyện điên cuồng làm cùng Văn Sát, quá thể mệt mỏi y mới chìm vào giấc ngủ được. Nếu Văn Sát không muốn, y sẽ cứ thế trợn tròn mắt nhìn màn giường, tới sáng.
Có vài lần Văn Sát bị y quấy nhiễu, đơn giản điểm huyệt ngủ cho y.Cứ thế, miễn cưỡng được một thời gian.Ngoài sự mất ngủ, Mạc Ly vẫn có một nguyên nhân khiến không vui vẻ nổi — Vương Chấn.
Cái thứ Hán phương kia chẳng những mỗi ngày đều phải dùng, còn phải đều đặn hai lần.Văn Sát không có thời gian lẫn tâm tình, cũng không thể mỗi lần đều giám sát Mạc Ly chuẩn bị. Với tính cách ương ngạnh của y, nếu không ai trông coi, nhất định sẽ không tự giác đem cái thứ đồ chơi kia nhét vào thân thể mình.
Vì vậy, “nhiệm vụ” giám sát Mạc Ly giao cho Vương Chấn.
Thế nhưng, ở Vô Xá cốc này, tựa hồ chỉ có Vương Chấn là có thể làm việc đó.Theo lời Văn Sát qua nhiều người, thì y biết cái thứ Hán phương biến thái này là do kẻ hoạn quan trước mắt chế ra. Mạc Ly từ đáy lòng vô cùng chán ngán Vương Chấn.
Phải nói, căm thù đến tận xương tủy.
Tuy rằng là bác sĩ, đối với người tàn tật thì không được có thành kiến, nhưng Mạc Ly lại cực kỳ ghét cái kẻ đứng trước mặt mình.Trông mặt mũi lão cũng hiền lành, dáng vẻ mập mạp có vẻ rộng lượng đấy chứ. Nhưng có thể là bởi nhãn thần của lão, tựa như xà độc, không có hảo ý, âm hiểm hung ác.
Mỗi khi nhìn nụ cười tủm tỉm của Vương Chấn, sống lưng Mạc Ly không biết vì sao lại ớn lạnh. Đây là một cảm giác khác biệt với sự áp bức mà Văn Sát mang lại. Đây là cảm giác bị người ta soi mói đến buồn nôn.
Lần đầu Mạc Ly gặp Vương Chấn là khi gã cầm cái hộp gấm chói mắt kia vào tẩm cung. Trước đó, Văn Sát cũng không đề cập với Mạc Ly chuyện để kẻ khác giám sát y dùng dược, cho nên Vương Chấn chắc chắn có tác dụng nhưng vật trung gian giữa hai người.
Mạc Ly kị Văn Sát, nhưng y không kiêng kị thủ hạ của hắn.
Không nói hai lời, Mạc Ly mở chiếc hộp gấm ở trên bàn, dồn sức ném vỡ từng thứ về phía Vương Chấn. Sợi dây vàng của hộp gấm vừa mở, ngọc cầu bay tứ tung, vỡ văng cả vào Vương Chẫn. Những viên ngọc thượng hạng này khá nặng, đập vào trán Vương Chấn khiến lão chảy máu.
Mạc Ly chỉ tay ra cửa: “Mang theo mấy thứ dơ bẩn này cút đi!”
Vương Chấn hiếm thấy Mạc Ly phát hỏa với hạ nhân, không giận mà cười. Thanh âm the thé kia khiến dạ dày Mạc Ly cuộn lên, “Công tử, Vô Xá cốc tài lực kinh người, công tử đập vỡ hộp gấm này, lập tức sẽ có hộp gấm khác đưa tới. Xin hỏi công tử, với thể lực của công tử, ngài có thể đập bao lâu?”
Mạc Ly cả giận: “Ngươi uy hiếp ta?”
Vương Chấn vẫn cười: “Cũng không phải. Lão hủ chỉ là muốn mình có thể giúp công tử mau chóng nhận ra hiện thực, tránh chuyện không tự lượng sức.”
Mạc Ly nói: “Ý của ngươi là, bảo ta nghĩ biện pháp dụ Văn Sát xuất cốc?”
Thân thể to béo của Vương Chấn đứng lên, vạt áo không nếp nhăn, “Chủ thượng có tiếng thâm cư giản xuất, rất ít khirời Vô Xá cốc. Huống hồ hắn đa nghi, sao có thể để hắn cam tâm tình nguyện mang ngươi xuất cốc. Điều này còn phải xem bản lĩnh của công tử.”
[22: thâm cư giản xuất: hay ở trong nhà, ít giao du với bên ngoài.]
Vương Chấn nhìn Mạc Ly một cách đầy trêu tức: “Nếu công tử tám năm, mười năm cũng không lừa được chủ thượng vui lòng, đạp cũng không ra khỏi Vô Xá cốc nửa bước, vậy thỉnh cứ vậy mà nhìn Vương Chấn liều chết đưa tin, thay ta bảo mật. Ta đây cũng sẽ tiếp tục ở trong cốc sống thêm tám năm, mười năm.”
Gõ vài cái lên hộp gấm trên bàn, “Ta nên ly khai thôi, trò chuyện với công tử lâu quá sẽ bị nghi ngờ, cũng mong công tử hợp tác, hộp gấm này sau nửa canh giờ, ta sẽ vào lấy.”Dứt lời, Vương Chấn liền xoay người xuất môn.
Mạc Ly thình lình gọi giật lại: “Khoan đã.”
Vương Chấn ngạc nhiên, nhưng vẫn quay lại.
“Vì sao phải giúp Hàn Tử Tự?”
Vương Chấn nhún vai: “Không vì gì, chỉcó điều, cũng không phải ai cũng tự nguyện làm một yêm nô…”
Câu nói có vẻ bình thường nhưng lại tràn ngập bi thương và oán hận. Quả nhiên, kẻ đáng ghét này cũng có lúc đáng thương.
“Còn nữa.” Mạc Ly tiếp tục, “Giúp ta một chuyện, đem chén trà ngươi dùng vứt đi.” Mạc Ly nhìn Vương Chấn đầy khiêu khích, “Cảm tạ.”
Vương Chấn vừa nghe xong, thần tình trên mặt không đổi, lại nở một nụ cười giả tạo sâu xa khó lường. Lão đi qua Mạc Ly, cầm lấy chiếc chén, “Vậy thì, công tử vạn an.”
Vừa rời khỏi cửa, Vương Chấn ném cái chén về phía tiểu tùy thị theo mình. Tiểu tùy thị thoáng chốc không tiếp được, cái chén rơi xuống đất, vỡ ra thành nhiều mảnh.Nhìn tùy thị nơp nớp lo sợ quỳ gối bên chân mình, Vương Chấn tức giận đạp nó một cước.
“Rõ vô dụng!”
Tiểu tùy thị đáng thương đỏ hồng hai mắt cũng không dám rên.
Mạc Ly nghe thấy tiếng động, khóe môi nhếch lên.Phải biết rằng, thỏ con tức giận cũng sẽ cắn người.