Khách Điếm Lão Bản
Chương 8 : Thức tỉnh 3
Ngày đăng: 23:17 21/04/20
Sinh ý của khách điếm không thể bỏ đấy, nhưng từ ngày Dược Lang và Trình Cửu Nhụ rời đi, lại thành thiếu người.
Tuy rằng có A Thổ và Từ Tam Nương, nhưng cặp đôi này phá so với làm còn nhiều hơn. Làm loạn xong rồi thì thành khẩn nhận lỗi, cuối cùng Mạc Ly cũng chỉ lắc đầu trước kiểu người ngoan cố “tích cực nhận lỗi, cương quyết làm sai” điển hình.
Chăm nom khách điếm cũng đã là một việc khó ứng phó với Mạc Ly, lại còn ngày ngày mang thuốc thang đến cho bệnh nhân, càng có phần lực bất tòng tâm.Xem xét một thời gian, phát hiện sau vụ Thương Long môn, khách điếm lại vô sự, Mạc Ly có ý định đưa nam tử kia quay lại khách điếm.Thứ nhất, phòng trống trong khách điếm nhiều, cũng tiện chăm sóc; thứ hai, nếu nam tử kia rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng có thể giúp chạy bàn.
Ở cùng một thời gian dài, cảnh giác của nam tử với Mạc Ly dần dần bớt đi, hai người cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Nhưng với tính danh và thân phận của nam tử, Mạc Ly cũng biết không nên hỏi, mà hắn cũng không nói.Mạc Ly hiểu. Mà với mấy chuyện tranh chấp giang hồ, y cũng hiểu. Y chỉ cứu người thôi.
Nam tử ngoài độc tính trong cơ thể chưa được giải, thương thế đã khá lên nhiều, nhất thời cũng không dễ dàng bị kẻ khác bắt giữ. Hơn nữa, có lẽ hắn cũng muốn thăm dò chút thông tin hữu ích từ nhân khẩu tới tới lui lui của khách điếm.
Khi Mạc Ly đem chuyện muốn đưa nam tử về khách điếm, hắn trầm tư một hồi rồi đáp ứng.
Mạc Ly đưa người về, nam tử liền bị Từ Tam Nương miệng mồm lanh lợi xỉa xói một phen.Tam Nương coi Mạc Ly như người nhà, lúc nào cũng như gà mái bảo hộ gà con thương yêu.Lần trước trông thấy vết hằn nam nhân lưu lại trên cổ Mạc Ly, nàng đã thầm mắng te tua tiểu nhân “lấy oán trả ơn”. Cuối cùng giờ cũng gặp, đương nhiên chẳng dễ dàng buông tha.
Nam tử cũng rất phong độ, tùy Tam Nương mắng chửi khó nghe bất kể. Đến khi Tam Nương miệng khô lưỡi rát, uống một ly trà A Thổ đưa tới, cuối cùng mới ngừng.
Tam Nương rất có phong thái lão bản nương của khách điếm, ngồi trên ghế, trong tay là trà trản, “Sau này ngươi ở *** làm tạp dịch, thế nào cũng phải có cái tên,không thể cứ ‘này, này’ mà gọi được!”
Nam tử nghe vậy chỉ cười không đáp.
Mạc Ly nói: “Vị đại ca, không biết Sửu Nô nhà ta đã gây chuyện gì, hôm nay thôi thì để ta bồi tội với các vị.”
Thiên Sơn Nhất Kiếm kết huynh đệ với Thiết Lang Chuy, thấy thái độ ôn hòa của Mạc Ly, liền được voi đòi tiên, lấy danh hào của Thiết Lang Chuy làm vũ khí.Gã đó có một cây búa trăm cân, Thiết Lang Chuy vung nó như thường, búa đi tới đâu là đánh người huyết nhục lẫn lộn.
[4: Chuy: cái búa.]
Danh tiếng của Thiết Lang Chuy trên giang hồ không chỉ bởi vũ khí hắn dùng khiến người ta phải sợ, quan trọng hơn là tính tình háo sắc, nam nữ không tha. Giang hồ còn đồn đại rằng, phân thân của kẻ này còn khủng bố hơn cả cây búa gã mang, có thể móc hết huyết nhục trong huyệt nội người ta. Bị gã thượng thì chẳng mấy chốc chết là chết, tàn tật là tàn tật, rất kinh khủng.
Thiết Lang Chuy còn ở bên kêu gào: “Hôm nay nếu không thấy chân diện mục của đồ quỷ kia, bồi chúng ta một bàn há là xong.” Gã tiến lại gần, nhéo nhéo cái eo mảnh khảnh của Mạc Ly, “Trong đám tình nhân của ta đang thiếu một người biết nấu ăn nha, dù không xinh lắm, nhưng chẳng biết sao lại cứ nhớ ngươi…”
Lời hèn mọn còn chưa dứt, Thiết Lang Chuy đã bị một đĩa thức ăn bay vào mặt.Nhất thời xanh đỏ vàng trắng, lẫn lộn lủng lẳng trên gáy gã.
Thiết Lang Chuy mãi không thốt nên lời, chỉ thấy gân xanh nổi lên, vung búa lớn, nhằm vào đầu Sửu Nô.
Mạc Ly kinh hãi: “Coi chừng!”
Sửu Nô dùng khinh công hiểm, nhảy vọt lên mới toàn mạng dưới cây búa khổng lồ.
Nhìn hai thân ảnh đuổi theo nhau, Mạc Ly chợt nhớ Trình Cửu Nhụ đã nhắc, không được để Sửu Nô đề công vận khí, lòng lập tức như lửa đốt.