Khải Huyền Nhân Đế
Chương 4 : Siêu Năng Lực Gia
Ngày đăng: 00:37 27/06/20
Đợi cho đến khi các nhân viên thu dọn sạch sẽ bàn ăn, Vô Danh mới bắt đầu mở miệng.
" Sự tình vừa nãy, ngươi đã động đến lòng tự trọng của một người đầu bếp như Micheal, ngươi nên xin lỗi hắn. " Vô Danh ngữ điệu vẫn bình thản như thường.
Hàn Tuyết biết mình đã vô lễ với người ta, nhưng đâu thể trách cô được, cô hoàn toàn mù về ẩm thực nên không biết phải nhận xét như thế nào.
" Nhưng tôi không hề biết gì về ẩm thực cả, cho nên ... "
" Nếu ngươi không hề biết gì, vậy sao lại không nói ra ngay từ đầu? Ngươi đây là đang muốn thể hiện điều gì? " Vô Danh thanh âm có chút lạnh.
" Cái này ... " Hàn Tuyết á khẩu, đang muốn nói lại thôi, nghĩ lại cảm thấy lúc đó đúng là mình sai lầm, cô cũng không phải loại nữ nhân chảnh choẹ hay kiêu ngạo gì, nếu đã biết mình sai thì cô sẽ sửa chữa lại lỗi lầm. Thế nên ...
" Thôi được rồi, khi nào gặp lại tôi sẽ xin lỗi đầu bếp đó sau. Giờ tôi có chuyện quan trọng hơn cần phải nói với anh. " Thở dài một hơi, cô liền nhẹ giọng nói ra, khi nói đến câu cuối thì ngữ điệu của cô cũng có phần nghiêm túc hẳn lên.
Vô Danh nghe cô nói vậy có chút hài lòng, nữ nhân này coi như là biết điều, nếu mà cô ta vẫn còn không biết điều, thì hắn đã sớm một tát cho cô bay màu rồi, giọng điệu của hắn cũng hoà hoãn hơn vài phần.
" Không vội, trước tiên hãy nếm thử rượu do bếp trưởng của ta làm đi đã, ngươi nói mình không biết về ẩm thực, thế thì về rượu ngươi hẳn là biết đi. " Vô Danh ngoài mặt nói là vậy, nhưng trong lòng hắn lại ác thú vị nghĩ thầm: có cái lông mà ngươi biết rượu này được làm ra từ kiến thức của thế giới khác a.
Bất quá, không để hắn suy nghĩ lâu, thiếu nữ liền phản bác lại hắn.
" Anh đang mời rượu thiếu nữ 16 tuổi đấy à, tôi không uống rượu suốt từ lúc dùng bữa cho tới giờ hẳn là anh phải nhận ra rồi chứ. Hay anh đang đánh chủ ý gì khác. " Hàn Tuyết dùng ánh mắt như nhìn vào thằng đần mà nhìn hắn, chợt nói đến câu cuối, sắc mặt của cô lại càng lạnh lẽo hơn vài phần.
" Ách, không phải luật chính phủ nói nam nữ đến 15 tuổi là đã trở thành người trưởng thành rồi sao? Hẳn là có thể uống rượu được rồi cơ chứ. " Vô Danh cảm thấy có chút kỳ quái mà hỏi.
" Đúng là có luật đấy thật nhưng tôi không uống rượu. "
" Vậy sao ngươi không từ chối khi bếp trưởng rót rượu? "
" Nghĩ kĩ đi, một thiếu nữ 16 tuổi trưởng thành như tôi mà không biết uống rượu sẽ thành cái dạng gì trong mắt người khác? "
Nghe đến đây, hắn liền hiểu. Một danh gia vọng tộc quan tâm nhất chính là cái gì? Tiền tài? Không! Gia thế? Không! Quyền lực? Cũng không! Mà là Danh Dự. Tiền có thể hết đi kiếm lại, gia thế sụp đổ có thể vùng dậy, quyền lực mất đi có thể lấy lại nhưng Danh Dự thì không thể. Danh Dự có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với những danh gia vọng tộc hay ẩn thế tông môn, hành động của một cá nhân đại diện có sự ảnh hưởng tập thể rất lớn. Nếu như chỉ sai lầm một khắc thôi thì sự tình sẽ trở nên nghiêm trọng lên rất nhiều, có trả bằng cả mạng sống cũng chẳng thể thay đổi được cục diện. Một khi Danh Dự đã có vết nhơ, dù cho có làm gì cũng vô dụng, nó sẽ bám theo các ngươi từ đời này rồi lại sang đời khác, vân vân. Chỉ có hai phương án duy nhất là chịu đựng hoặc huỷ diệt.
Vô Danh cũng đã gặp những thể loại gia tộc như thế này rồi, thậm chí chết dưới tay hắn cũng phải hàng trăm, hàng nghìn cái gia tộc. Chỉ là hắn cũng không ngờ tới chốn dung thân cũ của hắn cũng có những thể loại như này. Bất quá, không ngờ thì cũng chỉ là không ngờ, ở vị diện nào cũng có thì sao một nơi như Trái Đất lại không có cơ chứ.
" Ha, danh gia vọng tộc các người thật đúng là quý trọng Danh Dự hơn cả mạng sống mà. Nếu như các ngươi quý mạng sống hơn thì có phải vẫn sẽ tồn tại lâu hơn không. " Nhớ lại những ngày tháng năm cũ làm Vô Danh không kiềm lòng được buông ra lời mỉa mai.
" Ồ, anh biết được tôi đến từ một danh gia vọng tộc à. " Hàn Tuyết có chút hứng thú về lời nói của nam nhân này, mặc dù chẳng hiểu câu cuối là như thế nào, nhưng quả nhiên là hắn ta đã nhận ra, không hổ là nam nhân mà ông nội coi trọng.
" Nhìn trang phục ngươi mặc là biết mà, có gì khó để nhận ra chứ. " Vô Danh không quan tâm đáp.
" Trang phục này không phải là thứ mà một người bình thường trong con hẻm nhỏ này có thể nhận ra đâu. Nhìn nhân viên xung quanh là biết. " Hàn Tuyết thì là không tin lí do đơn giản này của hắn cho lắm.
" Coi như ta có một con mắt đặc biệt đi. "
" Đặc biệt đến mức nhìn trang phục biết luôn tôi đến từ danh gia vọng tộc sao? Không phải con gái của nhà tài phiệt hay danh nhân bất động sản mà là danh gia vọng tộc ư? Anh nên lấy cớ sao cho nó hợp lý một chút đi chứ. "
" Coi như ta ... "
" Anh nghĩ rằng bây giờ mà lấy cớ khác có phải là hơi muộn rồi hay không. "
" Cái này ... đúng thật. " Bây giờ lại đến phiên Vô Danh á khẩu không biết nên nói gì.
" Thôi được rồi, bỏ qua vấn đề đó một bên. Tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh. "
" Dừng! Nói ở đây không tiện, chi bằng lên tầng 2 nói đi. " Vô Danh linh cảm thấy chuyện mà cô ta sắp nói tới có thể ảnh hưởng đến cuộc sống bình dị của mình liền giơ tay ra dấu dừng, đề nghị cô ra chỗ yên ắng hơn nói chuyện.
" Như vậy đi. " Hàn Tuyết cũng không vội, cô liền đồng ý lời đề nghị của hắn.
" Cái này, ông chủ ... " Triệu Lam lại gần chỗ của hai người, có chút ngập ngừng nói ra.
" Không có việc gì thì cứ về sớm đi, đằng nào chỉ còn 10 phút nữa là hết ca của các ngươi rồi, cùng lắm là lần sau đến làm việc sớm hơn 10 phút là được. " Vô Danh nhìn cũng không nhìn Triệu Lam, hắn tỏ vẻ không sao cả nói.
" Vậy thì chúng tôi xin phép. "
Vô Danh phất phất tay tỏ ý muốn đuổi người, rất nhanh nhân viên phục vụ đều rời đi. Đoạn, Vô Danh đứng lên hướng về phía cầu thang đi tới, hắn chỉ đối với Hàn Tuyết bỏ lại một câu nói.
" Đi theo ta. "
Hàn Tuyết chẳng nói gì, đi theo hướng Vô Danh lên tầng 2.
Quán ăn trong con hẻm này từng là một ngôi nhà nhỏ bị một gia đình nghèo khó vì điều kiện thiếu thốn nên bỏ đi đã được 10 năm tròn, không ai để ý tới một căn nhà nhỏ như thế nên bị bỏ hoang 10 năm nó đã sớm nát. Nhưng 5 năm trước Vô Danh đã đến đây, cùng thủ hạ tái lập lại ngôi nhà (chủ yếu là thủ hạ làm hết, hắn chỉ ngồi chơi) thành một quán ăn nhỏ để kiếm tiền ... à không, là để đi hoà nhập với xã hội con người. Tất nhiên, tiền vốn để mua dụng cụ xây nhà với vật liệu thay thế những nơi đã hỏng hóc đều do Vô Danh chi trả hết, chỉ cần ra một cái tiệm trang sức tên là Sk-Skymond Luxury gì gì đấy rồi vứt cho đám người đó một chiếc nhẫn đá quý vô dụng là đủ. Cái gì? Trộm cắp vật tư sao? Hắn chẳng thèm làm việc đấy, mặc dù hắn vô sỉ và bỉ ổi thật nhưng cũng không đến mức đi ăn trộm mấy thứ rác rưởi như vậy.
Tầng 2 của nơi này không như tầng 1, chỉ có 2 phòng riêng biệt gồm phòng dành cho ông chủ và kho vật tư, trong khi kho vật tư chiếm những 2/3 diện tích của tầng 2.
Cạch!
" Vào trong nhớ đóng cửa. " Vô Danh thản nhiên mở cửa rồi ngồi xuống ghế sô pha bật tivi xem phim ... hoạt hình.
Hàn Tuyết thì một mặt im lặng chỉ lẳng lặng nhìn lấy hắn, lớn đầu rồi còn xem phim hoạt hình, tên này còn là trẻ con dưới 10 tuổi sao?
" Anh có định nghe tôi nói chuyện không vậy. " Hàn Tuyết chịu không được nổi cái tên dị hợm này nữa, tức giận đập bàn quát.
" Ta đang nghe đây. " Vô Danh mắt vẫn dán lên màn hình tivi trả lời cô.
" Anh đúng là một tên dị hợm. " Hàn Tuyết trầm giọng nói.
Bốp! Bốp!
" Đúng a, ta chính là một tên dị hợm. Ta có lời khen cho ngươi khi nhận ra điều đó đấy. " Vô Danh vỗ tay tán thưởng cô, ánh mắt vẫn dán vào màn hình tivi như cũ.
Đột nhiên, một cái chông băng nhỏ như cây trâm từ lòng bàn tay của Hàn Tuyết xuất hiện mà ra, theo sự điều khiển của cô, chông băng một đường bay thẳng đến với ý định xuyên thủng chiếc tivi.
Nhưng, trước khi chông băng nhỏ bằng cây trâm gần như chạm được đến màn hình tivi chỉ còn 1 cm thì nó liền ... biến mất.
Hàn Tuyết nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy khó hiểu, vốn cô tính cho cái tivi kia một đòn xuyên thủng thì tự nhiên nó liền biến mất không một dấu vết, tựa như nó không hề tồn tại. Nhưng, chính cô là người hiểu rõ điều này nhất, đòn vừa nãy của cô là thật sự tồn tại. Nếu như nó biến mất không phải do cô thì chỉ có thể là nam nhân đang ngồi đối diện với cô.
Bất giác, cô liền nhìn thẳng vào mắt hắn, trong ánh mắt đều là ngờ vực vô căn cứ, mày đẹp liền nhíu lại.
Chẳng lẽ, hắn cũng là một siêu năng lực gia?
*
Nha, có một địa điểm hàng thật giá thật muội lấy từ ngoài đời xuống a.
Đó chính là tiệm trang sức vàng bạc Skymond Luxury ở Thành Phố Hà Nội.
Nếu có đạo hữu nào muốn mua trang sức tặng cho người thân hay đạo lữ của mình thì xin hãy ủng hộ.
Mọi Chi Tiết Xin Liên Hệ:
Địa chỉ:
Store 1: 40 Phố Huế, Hàng Bài, Hoàn Kiếm, Hà Nội - 024.3938.0489
Store 2: 18 Cầu Giấy, Ngọc Khánh, Ba Đình, Hà Nội - 024.3760.6113
Store 3: 79 Ô Chợ Dừa, Đống Đa, Hà Nội - 02435.18.2828
Mở cửa: 8h30 - 21h mỗi ngày
Số Điện Thoại: 092.886.9999
Website: https://skymond.vn/
Facebook: https://www.facebook.com/trangsucskymond.vn?fref=ts
Thân Ái!
Tác Giả: Trần Thị Ngọc Ánh
Editor: OwariNoHajime
" Sự tình vừa nãy, ngươi đã động đến lòng tự trọng của một người đầu bếp như Micheal, ngươi nên xin lỗi hắn. " Vô Danh ngữ điệu vẫn bình thản như thường.
Hàn Tuyết biết mình đã vô lễ với người ta, nhưng đâu thể trách cô được, cô hoàn toàn mù về ẩm thực nên không biết phải nhận xét như thế nào.
" Nhưng tôi không hề biết gì về ẩm thực cả, cho nên ... "
" Nếu ngươi không hề biết gì, vậy sao lại không nói ra ngay từ đầu? Ngươi đây là đang muốn thể hiện điều gì? " Vô Danh thanh âm có chút lạnh.
" Cái này ... " Hàn Tuyết á khẩu, đang muốn nói lại thôi, nghĩ lại cảm thấy lúc đó đúng là mình sai lầm, cô cũng không phải loại nữ nhân chảnh choẹ hay kiêu ngạo gì, nếu đã biết mình sai thì cô sẽ sửa chữa lại lỗi lầm. Thế nên ...
" Thôi được rồi, khi nào gặp lại tôi sẽ xin lỗi đầu bếp đó sau. Giờ tôi có chuyện quan trọng hơn cần phải nói với anh. " Thở dài một hơi, cô liền nhẹ giọng nói ra, khi nói đến câu cuối thì ngữ điệu của cô cũng có phần nghiêm túc hẳn lên.
Vô Danh nghe cô nói vậy có chút hài lòng, nữ nhân này coi như là biết điều, nếu mà cô ta vẫn còn không biết điều, thì hắn đã sớm một tát cho cô bay màu rồi, giọng điệu của hắn cũng hoà hoãn hơn vài phần.
" Không vội, trước tiên hãy nếm thử rượu do bếp trưởng của ta làm đi đã, ngươi nói mình không biết về ẩm thực, thế thì về rượu ngươi hẳn là biết đi. " Vô Danh ngoài mặt nói là vậy, nhưng trong lòng hắn lại ác thú vị nghĩ thầm: có cái lông mà ngươi biết rượu này được làm ra từ kiến thức của thế giới khác a.
Bất quá, không để hắn suy nghĩ lâu, thiếu nữ liền phản bác lại hắn.
" Anh đang mời rượu thiếu nữ 16 tuổi đấy à, tôi không uống rượu suốt từ lúc dùng bữa cho tới giờ hẳn là anh phải nhận ra rồi chứ. Hay anh đang đánh chủ ý gì khác. " Hàn Tuyết dùng ánh mắt như nhìn vào thằng đần mà nhìn hắn, chợt nói đến câu cuối, sắc mặt của cô lại càng lạnh lẽo hơn vài phần.
" Ách, không phải luật chính phủ nói nam nữ đến 15 tuổi là đã trở thành người trưởng thành rồi sao? Hẳn là có thể uống rượu được rồi cơ chứ. " Vô Danh cảm thấy có chút kỳ quái mà hỏi.
" Đúng là có luật đấy thật nhưng tôi không uống rượu. "
" Vậy sao ngươi không từ chối khi bếp trưởng rót rượu? "
" Nghĩ kĩ đi, một thiếu nữ 16 tuổi trưởng thành như tôi mà không biết uống rượu sẽ thành cái dạng gì trong mắt người khác? "
Nghe đến đây, hắn liền hiểu. Một danh gia vọng tộc quan tâm nhất chính là cái gì? Tiền tài? Không! Gia thế? Không! Quyền lực? Cũng không! Mà là Danh Dự. Tiền có thể hết đi kiếm lại, gia thế sụp đổ có thể vùng dậy, quyền lực mất đi có thể lấy lại nhưng Danh Dự thì không thể. Danh Dự có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với những danh gia vọng tộc hay ẩn thế tông môn, hành động của một cá nhân đại diện có sự ảnh hưởng tập thể rất lớn. Nếu như chỉ sai lầm một khắc thôi thì sự tình sẽ trở nên nghiêm trọng lên rất nhiều, có trả bằng cả mạng sống cũng chẳng thể thay đổi được cục diện. Một khi Danh Dự đã có vết nhơ, dù cho có làm gì cũng vô dụng, nó sẽ bám theo các ngươi từ đời này rồi lại sang đời khác, vân vân. Chỉ có hai phương án duy nhất là chịu đựng hoặc huỷ diệt.
Vô Danh cũng đã gặp những thể loại gia tộc như thế này rồi, thậm chí chết dưới tay hắn cũng phải hàng trăm, hàng nghìn cái gia tộc. Chỉ là hắn cũng không ngờ tới chốn dung thân cũ của hắn cũng có những thể loại như này. Bất quá, không ngờ thì cũng chỉ là không ngờ, ở vị diện nào cũng có thì sao một nơi như Trái Đất lại không có cơ chứ.
" Ha, danh gia vọng tộc các người thật đúng là quý trọng Danh Dự hơn cả mạng sống mà. Nếu như các ngươi quý mạng sống hơn thì có phải vẫn sẽ tồn tại lâu hơn không. " Nhớ lại những ngày tháng năm cũ làm Vô Danh không kiềm lòng được buông ra lời mỉa mai.
" Ồ, anh biết được tôi đến từ một danh gia vọng tộc à. " Hàn Tuyết có chút hứng thú về lời nói của nam nhân này, mặc dù chẳng hiểu câu cuối là như thế nào, nhưng quả nhiên là hắn ta đã nhận ra, không hổ là nam nhân mà ông nội coi trọng.
" Nhìn trang phục ngươi mặc là biết mà, có gì khó để nhận ra chứ. " Vô Danh không quan tâm đáp.
" Trang phục này không phải là thứ mà một người bình thường trong con hẻm nhỏ này có thể nhận ra đâu. Nhìn nhân viên xung quanh là biết. " Hàn Tuyết thì là không tin lí do đơn giản này của hắn cho lắm.
" Coi như ta có một con mắt đặc biệt đi. "
" Đặc biệt đến mức nhìn trang phục biết luôn tôi đến từ danh gia vọng tộc sao? Không phải con gái của nhà tài phiệt hay danh nhân bất động sản mà là danh gia vọng tộc ư? Anh nên lấy cớ sao cho nó hợp lý một chút đi chứ. "
" Coi như ta ... "
" Anh nghĩ rằng bây giờ mà lấy cớ khác có phải là hơi muộn rồi hay không. "
" Cái này ... đúng thật. " Bây giờ lại đến phiên Vô Danh á khẩu không biết nên nói gì.
" Thôi được rồi, bỏ qua vấn đề đó một bên. Tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh. "
" Dừng! Nói ở đây không tiện, chi bằng lên tầng 2 nói đi. " Vô Danh linh cảm thấy chuyện mà cô ta sắp nói tới có thể ảnh hưởng đến cuộc sống bình dị của mình liền giơ tay ra dấu dừng, đề nghị cô ra chỗ yên ắng hơn nói chuyện.
" Như vậy đi. " Hàn Tuyết cũng không vội, cô liền đồng ý lời đề nghị của hắn.
" Cái này, ông chủ ... " Triệu Lam lại gần chỗ của hai người, có chút ngập ngừng nói ra.
" Không có việc gì thì cứ về sớm đi, đằng nào chỉ còn 10 phút nữa là hết ca của các ngươi rồi, cùng lắm là lần sau đến làm việc sớm hơn 10 phút là được. " Vô Danh nhìn cũng không nhìn Triệu Lam, hắn tỏ vẻ không sao cả nói.
" Vậy thì chúng tôi xin phép. "
Vô Danh phất phất tay tỏ ý muốn đuổi người, rất nhanh nhân viên phục vụ đều rời đi. Đoạn, Vô Danh đứng lên hướng về phía cầu thang đi tới, hắn chỉ đối với Hàn Tuyết bỏ lại một câu nói.
" Đi theo ta. "
Hàn Tuyết chẳng nói gì, đi theo hướng Vô Danh lên tầng 2.
Quán ăn trong con hẻm này từng là một ngôi nhà nhỏ bị một gia đình nghèo khó vì điều kiện thiếu thốn nên bỏ đi đã được 10 năm tròn, không ai để ý tới một căn nhà nhỏ như thế nên bị bỏ hoang 10 năm nó đã sớm nát. Nhưng 5 năm trước Vô Danh đã đến đây, cùng thủ hạ tái lập lại ngôi nhà (chủ yếu là thủ hạ làm hết, hắn chỉ ngồi chơi) thành một quán ăn nhỏ để kiếm tiền ... à không, là để đi hoà nhập với xã hội con người. Tất nhiên, tiền vốn để mua dụng cụ xây nhà với vật liệu thay thế những nơi đã hỏng hóc đều do Vô Danh chi trả hết, chỉ cần ra một cái tiệm trang sức tên là Sk-Skymond Luxury gì gì đấy rồi vứt cho đám người đó một chiếc nhẫn đá quý vô dụng là đủ. Cái gì? Trộm cắp vật tư sao? Hắn chẳng thèm làm việc đấy, mặc dù hắn vô sỉ và bỉ ổi thật nhưng cũng không đến mức đi ăn trộm mấy thứ rác rưởi như vậy.
Tầng 2 của nơi này không như tầng 1, chỉ có 2 phòng riêng biệt gồm phòng dành cho ông chủ và kho vật tư, trong khi kho vật tư chiếm những 2/3 diện tích của tầng 2.
Cạch!
" Vào trong nhớ đóng cửa. " Vô Danh thản nhiên mở cửa rồi ngồi xuống ghế sô pha bật tivi xem phim ... hoạt hình.
Hàn Tuyết thì một mặt im lặng chỉ lẳng lặng nhìn lấy hắn, lớn đầu rồi còn xem phim hoạt hình, tên này còn là trẻ con dưới 10 tuổi sao?
" Anh có định nghe tôi nói chuyện không vậy. " Hàn Tuyết chịu không được nổi cái tên dị hợm này nữa, tức giận đập bàn quát.
" Ta đang nghe đây. " Vô Danh mắt vẫn dán lên màn hình tivi trả lời cô.
" Anh đúng là một tên dị hợm. " Hàn Tuyết trầm giọng nói.
Bốp! Bốp!
" Đúng a, ta chính là một tên dị hợm. Ta có lời khen cho ngươi khi nhận ra điều đó đấy. " Vô Danh vỗ tay tán thưởng cô, ánh mắt vẫn dán vào màn hình tivi như cũ.
Đột nhiên, một cái chông băng nhỏ như cây trâm từ lòng bàn tay của Hàn Tuyết xuất hiện mà ra, theo sự điều khiển của cô, chông băng một đường bay thẳng đến với ý định xuyên thủng chiếc tivi.
Nhưng, trước khi chông băng nhỏ bằng cây trâm gần như chạm được đến màn hình tivi chỉ còn 1 cm thì nó liền ... biến mất.
Hàn Tuyết nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy khó hiểu, vốn cô tính cho cái tivi kia một đòn xuyên thủng thì tự nhiên nó liền biến mất không một dấu vết, tựa như nó không hề tồn tại. Nhưng, chính cô là người hiểu rõ điều này nhất, đòn vừa nãy của cô là thật sự tồn tại. Nếu như nó biến mất không phải do cô thì chỉ có thể là nam nhân đang ngồi đối diện với cô.
Bất giác, cô liền nhìn thẳng vào mắt hắn, trong ánh mắt đều là ngờ vực vô căn cứ, mày đẹp liền nhíu lại.
Chẳng lẽ, hắn cũng là một siêu năng lực gia?
*
Nha, có một địa điểm hàng thật giá thật muội lấy từ ngoài đời xuống a.
Đó chính là tiệm trang sức vàng bạc Skymond Luxury ở Thành Phố Hà Nội.
Nếu có đạo hữu nào muốn mua trang sức tặng cho người thân hay đạo lữ của mình thì xin hãy ủng hộ.
Mọi Chi Tiết Xin Liên Hệ:
Địa chỉ:
Store 1: 40 Phố Huế, Hàng Bài, Hoàn Kiếm, Hà Nội - 024.3938.0489
Store 2: 18 Cầu Giấy, Ngọc Khánh, Ba Đình, Hà Nội - 024.3760.6113
Store 3: 79 Ô Chợ Dừa, Đống Đa, Hà Nội - 02435.18.2828
Mở cửa: 8h30 - 21h mỗi ngày
Số Điện Thoại: 092.886.9999
Website: https://skymond.vn/
Facebook: https://www.facebook.com/trangsucskymond.vn?fref=ts
Thân Ái!
Tác Giả: Trần Thị Ngọc Ánh
Editor: OwariNoHajime