Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 104 : Tiểu thương hoạt bát – thẩm tiểu thụ!

Ngày đăng: 21:05 19/04/20


Edit: Spum-chan



Beta: Kaze



Người hành tẩu trên giang hồ, ai cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy đều có thói quen mang theo vật dịch dung bên người, chuẩn bị sẵn cho mọi tình huống. Cho nên sau nửa canh giờ, Thẩm Thiên Phong và Thẩm Thiên Lăng đã dịch dung thành hai người buôn bán, nhìn qua rất khiêm tốn giản dị, không hề khiến người chú ý.



Bởi vì thời gian còn sớm, nên trong thành cũng không có nhiều người. Thẩm Thiên Lăng đeo tay nải trên lưng đi theo phía sau Thẩm Thiên Phong, lắc lư đến không thể lắc lư hơn.



“Đi đường đàng hoàng đi.” Thẩm Thiên Phong gõ gõ đầu y.



“Vì sao chứ?” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Diệp đại ca nói, nhân vật của ta là một tiểu thương hoạt bát!”



Thẩm Thiên Phong: …



Thẩm tiểu thụ làm mặt quỷ với hắn.



Thẩm Thiên Phong vừa bực mình vừa buồn cười, dẫn y vào một cửa hàng điểm tâm.



“Hai vị khách quan mời ngồi.” Trong điếm không mấy bàn có người, ông chủ vẫn chưa bận lắm, tự mình chạy tới châm trà, “Còn sớm quá, chỉ có bánh bao nhân rau củ và cháo thịt.”



“Mỗi thứ hai phần.” Thẩm Thiên Phong nói, “Chuẩn bị thêm vài món bánh ngọt.”



“Dạ được.” Ông chủ nhanh tay nhanh chân đi xuống chuẩn bị. Thẩm Thiên Lăng nghịch chén trà, phát ra mấy âm thanh “đinh đinh loảng xoảng”, vô cùng đúng chất hoạt bát, khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn lại.



“Yên tĩnh chút đi!” Thẩm Thiên Phong trách cứ, “Giống cái gì chứ.”



“Vừa rãnh vừa chán.” Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm.



Thẩm Thiên Phong lắc đầu, tự mình rót nước uống.



“Hai vị chắc không phải người địa phương.” Ông chủ nhanh chóng bưng bánh bao lên, “Nghe giọng nói không giống, nhìn cũng lạ mắt.”



“Chúng ta tới từ phía Nam.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nghe theo lời dặn của lão gia nhà ta, muốn dựng lều trong thành này để phát chút cơm cháo, coi như là làm công đức.”



“Thật sao?” Thanh âm của những lời này có hơi lớn, thực khách chung quanh đều nghe được, cho nên ai nấy đều nhìn qua đây.



“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Lão gia nhà ta cao tuổi mới có con, nên muốn làm chút việc thiện, cũng để phù hộ thiếu gia bình an lớn lên. Vốn chỉ định phát cháo ở mấy nơi gần nhà, sau lại nghe nói Đông Bắc bị tuyết lớn gây họa, rất nhiều dân chúng cũng không có cơm ăn, cho nên mới phái hai người bọn ta đến, xem thử có thể hợp tác với phú hộ địa phương, làm chút chuyện cho người dân cùng khổ hay không.”



“Vậy thì rất cảm ơn.” Ông chủ nghe xong cũng rất vui vẻ, lại dặn người hầu cắt hai phần thịt bò bưng lên, ngẫm nghĩ lại thở dài nói, “Mấy ngày trước Thành Nhẫn Đông vừa bị nạn tuyết lớn, rất nhiều người dân đều chạy nạn đến nơi khác, không biết đền hè còn có thể trở về bao nhiêu, nếu hai vị đến sớm hơn thì tốt rồi.”



“Tiếc là chúng ta không quen thuộc với nơi này, cũng không biết nên tìm ai.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không biết ông chủ có thể báo cho biết, trong thành có phú hộ nào hay không?”



“Nơi này không giàu có đông đúc như giang nam, phú hộ cũng không nhiều lắm.” Ông chủ nói, “Nhưng nói về làm việc thiện, Khang lão gia thành bắc phải tính vào, ông cũng thường xuyên phát cháo làm việc thiện, chỉ tiếc của cải không nhiều, nên không giúp được nhiều người nghèo.”



“Đúng vậy đúng vậy, Khang lão gia là người tốt.” Những người xung quanh cũng gật đầu, “Giúp đỡ mọi người không ít chuyện.”



Thẩm Thiên Lăng liếc nhìn ca hắn một cái, đúng là đoán bừa lại trúng.



Thẩm Thiên Phong cười cười, cũng không quá bất ngờ. Dù sao Khang đại phúc năm đó chính là có tiếng thành thật đôn hậu, lúc đến Đông Bắc còn mang theo không ít ngân phiếu, nếu có kinh doanh, vậy nay biến thành một địa chủ hào phóng cũng chẳng có gì lạ.



“Không biết chư vị có thể mang hai người bọn ta đến Khang phủ hay không?” Thẩm Thiên Phong nói, “Sớm định đoạt xong, ta cũng có thể mau chóng viết thư về, bảo thương hộ chuẩn bị thóc gạo y phục đưa tới.”



“Ta dẫn hai vị đi.” Lúc này có người trẻ tuổi nhiệt tình xung phong nhận việc, “Chỗ ở của Khang lão gia cách nơi này không xa, nếu đi nhanh một chút, thì chỉ cần thời gian một chén trà là tới.”



“Vậy thì đa tạ .” Thẩm Thiên Phong đứng lên.



Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nhét nửa cái bánh vào miệng, cũng vỗ vỗ tay đứng lên, quai hàm dùng sức nhai.



Ông chủ nhìn mà mắc cười, vui tươi hớn hở nói, “Vị tiểu tiên sinh này nếu đói bụng, vậy không ngại ăn xong rồi hẵng đi, cũng không cần ăn vội đến vậy.”



“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Làm chính sự… quan trọng.” Loại chuyện đột nhiên bị nghẹn này thật là vô cùng bi đát, chỉ muốn nhanh chóng nuốt bánh ngọt xuống thôi mà a.



Tuy là phú hộ nhất nhì trong thành, nhưng Khang phủ nhìn qua cũng không quá xa hoa, trước cửa có hai tạp dịch đang quét tuyết, sau khi nhìn thấy người trẻ tuổi thì cười chào hỏi, hiển nhiên cũng là quen biết.



“Khang lão gia rời giường chưa?” Người trẻ tuổi hỏi, “Ta dẫn khách đến.”



“Khách?” Tạp dịch nhìn Thẩm Thiên Phong và Thẩm Thiên Lăng, “Hai vị là?”



“Chúng ta —— ”



“Hai vị này là phú hộ đến từ phía Nam, muốn làm chút việc thiện trong thành.” Thẩm Thiên Phong còn chưa nói xong, người trẻ tuổi đã nhiệt tình cắt ngang, “Cho nên ta dẫn bọn họ đến tìm Khang lão gia.”




“Dựa theo lời của Khang thúc, mấy năm nay vận chuyển nữ tử tới thôn Bắc Tầm, chắc chắn là lão ta không thể nghi ngờ.” Diệp Cẩn nói, “Dựa theo danh tiếng háo sắc của mình, tìm kiếm nữ tử toàn quốc, nuôi ở nhà một thời gian rồi mới đưa ra khỏi thành, bên ngoài thì nói là chơi chán bán đi, nhưng trên thực tế là đưa hết cho đám phản quân kia.”



“Mấy cô nương kia rốt cuộc là suy nghĩ cái gì a.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Loại chuyện này mà cũng chịu.”



“Không chịu thì có thể làm gì?” Diệp Cẩn nói, “Nếu có thể chọn, chỉ sợ không có mấy nữ tử đồng ý làm loại chuyện này, chỉ tiếc là tay trói gà không chặt, bị kẻ xấu đe dọa, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo số mệnh.”



“Vậy tiếp theo phải làm sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



“Tuy rằng trong lòng đều biết, nhưng dù sao mọi chuyện cũng chỉ là đoán, còn phải có chứng cớ mới được.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta cũng muốn gặp lão ta, nói không chừng có thể phát hiện ra nhiều thứ.”



“Vậy không ngại để Khang thúc ra mặt, dùng danh hào làm việc thiện, tập trung lại tất cả phú hộ trong thành?” Diệp Cẩn nói, “Đến lúc đó ngươi và Lăng nhi cùng nhau tham dự, tất nhiên có thể nhìn thấy Lý Thiết.”



“Ta cũng nghĩ như vậy.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Sau khi nhìn thấy người thì tùy cơ ứng biến, có thể moi ra bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”



“Vậy khi nào hành động?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



“Việc này không nên chậm trễ, tất nhiên là càng nhanh càng tốt.” Thẩm Thiên Phong nói, “Bây giờ ta lập tức đi tìm Khang thúc.”



Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân ồn ào, giống như có một đám người từ ngoài viện chạy qua.



“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Cẩn nhíu mày.



“Không biết.” Thẩm Thiên Phong cầm lấy mặt nạ, “Ta ra ngoài xem.”



“Ta cũng đi!” Thẩm Thiên Lăng xung phong nhận việc.



“Không cho ngươi đi.” Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong lòng, “Ở lại cùng ta.”



Thẩm Thiên Lăng: …



Trước mặt ca ca và tẩu tử, nam nhân của y thật là vô cùng phiền.



Sau khi xuất môn không bao lâu, Thẩm Thiên Phong liền quay trở về, “Trong Khang phủ bị lạc một người.”



“A?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Ai lạc?”



“Là một người hầu, nói là khi cùng vào núi thì bị lạc đường, ai cũng trở về được hết, chỉ có một mình hắn lạc.” Thẩm Thiên Phong nói, “Khang thúc đã phái người đi tìm.”



“Ngọn núi nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



“Gần đây chỉ có một ngọn núi, đi từ phía Nam ra là thấy.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không gần cũng không xa, nhìn qua khá cao.”



“Vậy chẳng phải là rất khó tìm sao? Trời còn lạnh như vậy.” Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, “Không thì chúng ta đi giúp đi?”



“Một mình ta đi là được, ngươi ở trong phòng đợi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đỉnh núi rất lạnh.”



“Trong phòng chán lắm, cùng đi đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ở đây có Diệp đại ca và đại ca, ta cũng không có gì để làm.”



“Nhưng nghe nói trên núi có quỷ, ngươi chắc chắn muốn đi theo?” Thẩm Thiên Phong hỏi.



Thẩm Thiên Lăng 囧, “Ngươi cho là ta mấy tuổi.” Cư nhiên lại dùng cái cớ ngây thơ này để ngăn cản!



“Không lừa ngươi, thật sự có quỷ đó.” Thẩm Thiên Phong nói, “Đối với Thiếu Vũ tất nhiên không sao cả, nhưng ngươi nhát gan, ta là sợ ngươi bị dọa.”



“Thật vậy?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.



“Vừa rồi ra ngoài hỏi thăm, tạp dịch đều nói như thế.” Thẩm Thiên Phong nói, “Dãy núi này chia thành hai phía, phía Đông nghe nói không có gì, dân chúng cũng thường xuyên đi vào săn thú hái thuốc, phía Tây thì lại có quỷ nháo liên tục, nghe nói có đi không có về.”



“…” Thẩm Thiên Lăng do dự.



“Có ta ở đây, ngươi không cần sợ mấy thứ này.” Tần Thiếu Vũ nhìn y, “Nếu muốn đi giúp đỡ, bây giờ ta lập tức mang ngươi ra ngoài.”



“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nắm tay hắn, “Hai ta cùng đi!”



“Trên đường cẩn thận.” Diệp Cẩn nói, “Buổi tối không chừng sẽ có tuyết lớn, sớm trở về.”



Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang theo Thẩm Thiên Lăng âm thầm rời khỏi Khang phủ, một đường đi về dãy núi phía Nam.



Hết