Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 106 : Vô cùng ngọt ngào!
Ngày đăng: 21:05 19/04/20
Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
“Ngươi cảm thấy Lăng nhi có thể sẽ đổi ý hay không?” Ngoài phòng, Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Phong.
“Có thể.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Ý tưởng của Thiếu Vũ quả thật có thể làm, muốn tìm ra bí mật của Tuyết Sơn, đây là phương thức nhanh nhất.”
Diệp Cẩn thở dài nói,“Nhưng chỉ sợ trong lòng Lăng nhi sẽ buồn.”
“Buồn hay không là một chuyện, có thức thời hay không lại là một chuyện khác.” Thẩm Thiên Phong nói,“Lăng nhi không phải người cố tình gây sự.”
Diệp Cẩn gật đầu,“Vậy ngươi đi tìm Khang thúc đi, loại chuyện này chỉ có thể làm nhanh chứ không được trì hoãn, nếu càng kéo dài lâu, nói không chừng người hầu kia sẽ có nguy hiểm.”
**********
“Ngọt .” Trong phòng, Tần Thiếu Vũ hồi lâu mới buông Thẩm Thiên Lăng ra, dùng ngón cái cọ cọ cánh môi y.
Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn không nói chuyện.
“Nghe lời được không?” Tần Thiếu Vũ ôm hắn ngồi ở trên ghế, “Cam đoan không có nguy hiểm, cho dù chỉ là vì ngươi, ta cũng sẽ bảo hộ mình thật tốt.”
Thẩm Thiên Lăng ghé vào đầu vai hắn, sau một lúc lâu mới rầu rĩ nói, “Sớm biết như vậy, còn không bằng ở lại Truy Ảnh Cung không ra ngoài.” Ít nhất mỗi ngày đều rất nhàn nhã, không tự dưng loạn thần tặc tử, lại càng không cần dịch dung đi mật thám!
“Nếu sinh ra ở đây, thì không thể cái gì cũng không quản.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn, “Huống hồ đến Đông Bắc là vì giải quyết vấn đề, hiện tại vất vả lắm có manh mối, ta sao có thể buông tay mặc kệ.”
“…… Vậy chừng nào ngươi về?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Nếu mọi chuyện thuận lợi, nói không chừng ba năm ngày là có thể.” Tần Thiếu Vũ nói,“Nếu không thuận lợi, vậy cũng không lâu lắm, cho ta thời gian một tháng, nếu trong lúc ở lại đó không thể giải quyết vấn đề, thì mặc kệ kết quả như thế nào ta cũng sẽ bỏ dở mật thám, sao hả?”
“Mười ngày!” Thẩm Thiên Lăng cò kè mặc cả.
“Nửa tháng.” Tần Thiếu Vũ cùng y cọ cọ mũi.
“Vậy ngươi không thể bị thương.” Thẩm Thiên Lăng ôm chặt cổ hắn, “Một sợi tóc cũng không thể thiếu.”
“Được.” Tần Thiếu Vũ nghiêm túc gật đầu, “Không chỉ không thể thiếu tóc, ta còn muốn ăn mập một chút rồi mới trở về.”
Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, nhẹ nhàng kéo kéo áo hắn.
Mà Khang Đại Phúc bởi vì chuyện người hầu kia mất tích, đã vô cùng sứt đầu mẻ trán, lần này nghe Thẩm Thiên Phong nói Tần Thiếu Vũ định đi tìm giúp, nhất thời mừng rỡ, “Thật sao?”
“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Dựa theo dấu vết trên núi, người hầu kia hẳn là còn sống, Khang thúc cũng không cần quá lo lắng.”
“Nếu được như thế, vậy thật là quá tốt.” Khang Đại Phúc thiên ân vạn tạ, ngẫm nghĩ lại có chút áy náy, “Nhưng đại thiếu gia và Tần cung chủ đều là đến làm chuyện lớn, lần này lại vì chuyện nhà ta mà hao phí tinh lực như thế, thật không biết nên cảm tạ thế nào mới tốt.”
“Liên quan đến mạng người, sao có thể xem như việc nhỏ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Khang thúc nói quá lời.”
“Ta đây cần làm gì?” Khang Đại Phúc nói, “Đại thiếu gia cứ nói đừng ngại.”
“Trong phủ này liệu có ai, có quan hệ rất tốt với người hầu kia không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Người hầu kia tên là A Nguyên, vốn là cô nhi không cha không mẹ, được hộ viện trong nhà nhặt về, cho nên quan hệ của bọn họ vô cùng tốt, thân huynh đệ cũng không gì hơn cái này.” Khang Đại Phúc nói, “Sau khi A Nguyên mất tích, hắn vẫn luôn ở trong núi tìm kiếm, đáng tiếc lần nào cũng là thất vọng mà về, còn khiến mình trở nên mệt mỏi suy sụp .”
“Hộ viện, tên là gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Khang Lục.” Khang Đại Phúc nói, “Là một người sảng khoái.”
“Có thể mang ta đi gặp hắn không?” Thẩm Thiên Phong nói.
“Tất nhiên.” Khang Đại Phúc đáp ứng, mang theo Thẩm Thiên Phong đến một đại viện, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy được vị thuốc nhàn nhạnt từ bên trong.
Chậu than trong phòng được đốt rất mạnh, một nam nhân nằm trên giường, đang ngáy đến rung trời.
“Vì tìm A Nguyên, hắn cũng đã ép buộc bản thân đến sốt cao không ngừng, đã vậy còn không chịu nghỉ ngơi, thật sự là hết cách, đành phải nhờ đại phu cho hắn thêm chút thuốc an thần, mới miễn cưỡng không làm ầm ĩ nữa.” Khang Đại Phúc thở dài, “Người thì tốt, chỉ là tính tình có chút cố chấp.”
Thẩm Thiên Phong lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ngực, mở nút gỗ ra rồi để sát mũi hắn. Một lát sau thì thấy mày Khang Lục giật giật mấy cái, chậm rãi mở mắt.
“Lục tử.” Khang Đại Phúc phất phất tay trước mặt hắn.
Trong đáy mắt Khang Lục đầu tiên là mờ mịt một hồi, lúc sau mới đột nhiên bừng tỉnh, soạt một tiếng ngồi dậy, “A Nguyên đâu?”
Khang Đại Phúc thở dài, “Còn chưa tìm được.”
“Vậy mà các ngươi còn để ta ngủ!” Khang Lục sốt ruột, xốc chăn lên muốn chạy xuống giường, kết quả bị Thẩm Thiên Phong đè lại, “Ngươi khoan xúc động đã, ta có lời muốn nói.”
Thẩm Thiên Phong cắn vành tai y, động tác kiên nhẫn lại cẩn thận. Diệp Cẩn thở gấp, trong đầu cũng hỗn độn, cho đến khi có một vật thể lạnh lẽo đặt ở phía sau, mới khôi phục một chút tỉnh táo.
“Đừng sợ.” Thẩm Thiên Phong vuốt nhẹ trên lưng y, cho đến khi chắc chắn y không còn khẩn trương, trên tay mới chậm rãi dùng lực, nhẹ nhàng đẩy vật kia vào.
Đáy mắt Diệp Cẩn dâng lên hơi nước, cảm thấy mình nhất định là uống lộn thuốc, nên mới chủ động chuẩn bị mấy thứ này.
Lần đến Đông Bắc này thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra, mỗi người đều có chút phiền lòng, cho nên ngay cả Thẩm Thiên Lăng cũng không nhớ rõ, hôm nay kỳ thật là sinh nhật của đại ca y, thậm chí ngay cả bản thân Thẩm Thiên Phong cũng xem nhẹ, Tần Thiếu Vũ thì càng miễn bàn. Trong bốn người, cũng chỉ có Diệp Cẩn đã sớm để việc này ở trong lòng, thậm chí còn chuẩn bị…thứ nọ từ trước.
Cái thứ không biết xấu hổ này, Diệp cốc chủ tuyệt đối sẽ không thừa nhận là lễ vật! Chỉ do lúc trước hai người từng lật xem một quyển sách, bên trong có minh họa còn có giới thiệu, Thẩm Thiên Phong liền hiếu kì hỏi một câu, kết quả bị Diệp Cẩn đập cho một trận ngay tại đó, thập phần nghĩ lại mà kinh.
Mà sau khi đánh xong, đầu có Diệp Cẩn lập tức nóng lên, tự mình đi tìm thợ làm ngọc tượng làm vài cái —— đương nhiên là lấy danh nghĩa chữa bệnh cho người khác, cho dù không có ai tin, nhưng ít nhiều gì cũng coi như là lấy cớ.
Một năm cũng chỉ có một lần sinh nhật a! Diệp Cẩn an ủi bản thân, sau đó hung tợn mặc niệm mười lần Thẩm Thiên Phong là lưu manh, cuối cùng mới đem ngọc thế nhét vào hành lý!
Ngạo kiều thụ gì đó, quả thực khiến người sốt ruột.
Thuốc mỡ rất ôn hòa, cho nên Diệp Cẩn cũng không cảm thấy khó chịu bao nhiêu, ngược lại bởi vì Thẩm Thiên Phong luôn hôn lên người mình, mà còn phảng phất có thêm chút thoải mái.
“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong cởi y phục, hai tay nắm lấy vòng eo tinh tế kia.
Diệp Cẩn hô hấp dồn dập, toàn thân nóng bỏng.
“Cám ơn ngươi.” Thẩm Thiên Phong cúi người hôn hôn y.
Diệp Cẩn đưa tay đẩy hắn ra, dùng chăn che đầu.
Cám ơn cái đầu ngươi!
Thẩm Thiên Phong cười khẽ ra tiếng, tay phải đặt ở phía sau y chậm rãi luật động. Diệp Cẩn bị hắn tra tấn đến nóng nảy, ngay cả hai mắt cũng đỏ, cắn môi dưới thầm muốn nhanh chóng chấm dứt, Thẩm Thiên Phong lại giống như bị nghiện, xuân sắc trước mắt quá mức kiều diễm, không khỏi mất đi ôn hòa ngày xưa, thầm muốn buộc y có thêm nhiều biểu tình. Trong lúc đó, toàn thân Diệp Cẩn run rẩy, hai chân muốn đá hắn, lại như đạp phải bông, mềm nhũn không có chút sức lực.
“Đủ rồi…” Vốn muốn rít gào, nhưng lại không đạt được hiệu quả như dự liệu, âm cuối mềm nhũn, càng giống như đang làm nũng.
“Ngoan.” Thẩm Thiên Phong lại không có ý thả y ra.
Diệp Cẩn khó nhịn lắc đầu, đáy mắt có chút ý tứ cầu xin tha thứ.
Lần này nếu là đổi thành Tần Thiếu Vũ, tất nhiên sẽ càng khi dễ Thẩm tiểu thụ quá đáng hơn, nhưng dù sao Thẩm Thiên Phong và hắn vẫn luôn tồn tại một cấp bậc kém xa, vì vậy thấy Diệp Cẩn hình như đã có chút ủy khuất, cũng lập tức thu tay, nhẹ nhàng lấy vật kia ra, tiện đà động thân tiến vào.
Diệp Cẩn nức nở một tiếng giống như thú non, móng tay lưu lại vết cào trên lưng hắn.
“Đau?” Thẩm Thiên Phong ôn nhu hỏi.
Diệp Cẩn ôm chặt hắn, hai mắt chưa từng mở, “… Muốn.”
Khó được thấy y chủ động mở miệng, trong lòng Thẩm Thiên Phong như có lửa cháy, giữa lúc tiến lui đoạt lấy, gần như muốn đem cả người y nuốt vào trong bụng.
Lúc trước đã bị hắn tra tấn hồi lâu, lúc này lại bị đối đãi như thế, nói không rõ là thống khổ hay vui thích, Diệp Cẩn vô lực ôm lấy hắn, muốn mở miệng bảo hắn dừng lại, nhưng há miệng lại chỉ có tiếng rên rỉ thoát ra.
Thẩm Thiên Phong thương tiếc hôn lên nước mắt y, động tác dưới thân lại không chút chậm lại, thậm chí cảm thấy cho dù thời gian có ngừng vào lúc này, thì cũng không có gì đáng để tiếc nuối.
Ngoài phòng rơi xuống hạt tuyết lớn như lông ngỗng, trong hai gian phòng lại ấm áp hài hòa, gần như sắp hóa tan của trái tim.
Tuy nói một đêm triền miên, nhưng dù sao trong lòng đều biết rõ còn có chính sự phải làm, cho nên sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng đã tỉnh, sau khi lười biếng duỗi thắt lưng liền chui vào trong lòng người bên cạnh.
“Tối hôm qua lại nằm mơ.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa cổ y.
“Phải không?” Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Còn cắn ta một ngụm.” Tần Thiếu Vũ giơ cánh tay cho y xem.
“Có chuyện phải suy nghĩ, tất nhiên ngủ không yên.” Thẩm Thiên Lăng kéo hắn ngồi dậy, “Đã không còn sớm, đừng để mọi người chờ.”
Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, “Hiểu chuyện như vậy, thật không giống như ta đã nghĩ.”
“Ngươi nghĩ cái gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Tất nhiên là luyến tiếc để ta đi, sau đó một bên khóc một bên chui vào trong lòng ta, ôm không buông tay, nói không chừng còn có thể biến ra cái đuôi nhỏ.” Tần cung chủ nói đến vô cùng lưu loát.
Thẩm Thiên Lăng: …
Đã nói rãnh rỗi thì không nên xem sách đồi trụy a.
Quả thực đáng khinh!
Hết