Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 11 : Nam nhân anh tuấn sức bền sống tốt độc nhất vô nhị!
Ngày đăng: 21:03 19/04/20
Edit & Beta:Spum-chan
Ban đêm khi nghỉ ngơi, Thẩm Thiên Lăng lay lay Tần Thiếu Vũ, “Khoan ngủ đã.”
“Hửm?” Tần cung chủ nhếch môi, “Tối không ngoan ngoãn ngủ đi, còn muốn làm gì?”
“Vẻ mặt này của ngươi là sao đây hả.” Thẩm Thiên Lăng đề cao cảnh giác, “Ta muốn nói chuyện đứng đắn đó.”
“Lúc ngủ mà nói chuyện đứng đắn gì chứ.” Tần Thiếu Vũ đè y dưới thân, thuận tay bóp bóp bụng nhỏ mềm mại, “Ta chỉ muốn cùng ngươi làm chuyện không đứng đắn.”
“Đừng có lộn xộn.” Thẩm Thiên Lăng dùng cả tay lẫn chân đẩy hắn ra, sau đó bọc chăn ngồi dậy, “Nghiêm túc một chút.”
Tần Thiếu Vũ vô tội nói, “Phu nhân, ta lạnh.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Biến thái!
Tần Thiếu Vũ ôm cả người lẫn chăn vào lòng, “Nói đi, chuyện gì.”
“Gây ra động tĩnh lớn như vậy, người viết thư chỉ vì muốn truyền bá lời đồn sao?” Thẩm Thiên Lăng điều chỉnh tư thế thoải mái, “Ta không hiểu nổi, như vậy có gì tốt cho hắn chứ.”
“Ngươi thấy lá thư đó thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
“Tất nhiên là vô cùng hoang đường.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Người kể chuyện đầu đường còn viết hay hơn.”
Tần Thiếu Vũ nói, “Dân chúng luôn rất hứng thú với chuyện của ta và ngươi, một khi biết có lá thư thế này, mặc kệ nội dung có hoang đường bao nhiêu, cũng sẽ tranh nhau cướp lấy xem thử một chút, lấy làm đề tài khi trà dư tửu hậu.”
“Sau đó?” Thẩm Thiên Lăng vẫn không hiểu.
Tần Thiếu Vũ cười khẽ bên tai y, “Trong thiên hạ, không có nam nhân nào chấp nhận chuyện bị người khác nói bất lực.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Trước kia Vương Chùy đi theo thương đội ra biển, chút chuyện ấy với hắn không phải khó.”
“Cho nên ta mới phái người tìm kiếm dọc theo hai bờ sông.” Ôn Liễu Niên nói, “Quả nhiên nhặt được một đoạn đai lưng màu xám lẫn trong đám rong biển, giống hệt đai lưng trên người mấy đầu bếp kia. Vì thế ta đã hạ lệnh phong tỏa cửa sông, gần gió tiếng lớn, chắc hẳn hắn còn chưa chạy khỏi thành.”
“Chỉ cần tìm được Vương Chùy, bí ẩn hiện tại có thể cởi bỏ hơn phân nửa.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta đã điều động hai mươi người trong Truy Ảnh Cung, trước là giúp đỡ quan phủ điều tra, sau là thuận đường điều tra chút chuyện.”
“Thật vậy?” Ôn Liễu Niên nghe thế vui sướng, “Nếu được như thế thì còn gì bằng, rất cảm tạ Tần cung chủ.”
Kỳ thật cũng không cần khách khí như vậy đâu. Thẩm Thiên Lăng thầm nói thêm, giúp đỡ cảnh sát phá án là trách nhiệm của mỗi công dân!
Thật là có ý thức.
“Chu Hổ kia đâu?” Tần Thiếu Vũ tiếp tục hỏi, “Có lấy được tin tức hữu dụng nào không?”
Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Mặc kệ ta hỏi cái gì, hắn cũng nói là mình không biết.”
“Nếu là xuất phát từ việc tự bảo vệ mình, cũng xem như dễ hiểu. “Sư gia ở một bên chen vào nói, “Dân chúng bình thường sau khi gặp phải loại chuyện này, không bị dọa chết cũng mất nửa cái mạng, vắt vả lắm mới nhặt được cái mạng về, tất nhiên không muốn bị kéo vào bất kỳ phong ba nào nữa.”
“Đi thôi, chúng ta đi xem hắn.” Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng đến sân sau, Ôn Liễu Niên vốn cũng định đi cùng, nhưng có nha dịch báo lại rằng người Truy Ảnh Cung phái đến hỗ trợ đã tới, còn tự mang theo chăn đệm lương khô, vừa thấy là biết phải thường trú rồi.
“Chúng ta đi đón tiếp thôi.” Ôn Liễu Niên và sư gia cùng chạy đi, thở hồng hộc ra sân trước, nói, “Ôn mỗ cảm tạ chư vị anh hùng đã đến giúp đỡ.”
Vừa dứt lời, ám vệ trong sân lập tức sợ ngây người.
Bởi vì một giây trước, bọn họ còn đang sôi nổi thảo luận làm thế nào để đến sân sau phủ nha trộm vịt hái lê, ai ngờ giây tiếp theo lại được người ta gọi là “anh hùng” !
Đời này đây là lần đầu tiên được thượng cấp chức cao đoan chính gọi như thế, nhất thời thật là… rất rất rất không quen.
Hết