Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 110 : Phiên ngoại 3

Ngày đăng: 21:05 19/04/20


Tân xuân phiên ngoại 3



Tập thể Truy Ảnh Cung



NHẬT KÍ ĂN TẾT!



Edit: Spum-chan



Beta: Kaze



Trước khi Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng thành thân, mọi người ở Truy Ảnh Cung đều chỉ uống chút rượu đón giao thừa, vui vẻ mừng năm mới.



Tuy cũng vui vẻ náo nhiệt, nhưng khó tránh có hơi đơn điệu, cho nên sau khi Thẩm Thiên Lăng đến, mọi người ai nấy bày mưu tính kế, vô cùng muốn làm cho đêm giao thừa thêm muôn màu muôn vẻ!



“Lúc ngươi ở thế giới kia, ăn tết phải làm gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.



“Cũng không có gì đặc biệt, đơn giản là ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó đón giao thừa.” Thẩm Thiên Lăng tựa trong lòng hắn, “Chỉ cần có thể ở bên người thân, những thứ khác đều không quan trọng.”



Tần Thiếu Vũ cười cười, cúi đầu hôn hôn y.



“Gần đây mọi người đang làm gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng nhớ ra một chuyện, vì thế tò mò nói, “Nhìn qua giống như bận nhiều việc lắm.” Đã sắp tết rồi, chẳng lẽ không phải là nên rãnh rỗi mới đúng sao, không ngừng chạy tới chạy lui gì đó, hoàn toàn không phù hợp phong cách a!



“Mặc kệ bọn họ.” Tần Thiếu Vũ trực tiếp biểu lộ chán ghét.



Thẩm Thiên Lăng: …



Nhưng ta tò mò.



“Con đâu?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Sao không thấy bên cạnh ngươi.”



“Bị ám vệ mang đi rồi.” Thẩm tiểu thụ nói, “Gần nhất thường xuyên bị ôm đi, thật thần bí.”



“Vừa lúc không có con.” Tần Thiếu Vũ ôm y đứng lên, “Chúng ta làm chút chuyện xấu đi.”



“Nhưng đang là buổi chiều!” Thẩm Thiên Lăng nắm mũi hắn.



“Buổi chiều thì sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi lại.



Thẩm Thiên Lăng: . . . . .



Buổi chiều không thể ân ân, trời còn chưa có tối, không thì chính là ban ngày tuyên dâm!



Tần Thiếu Vũ phất tay buông màn giường xuống.



Thẩm tiểu thụ phát ra tiếng thở dài từ nội tâm, “Thiếu hiệp ngươi có cảm thấy gần đây tần suất rất cao không?”



“Có sao?” Đáy mắt Tần Thiếu Vũ mang theo nghi hoặc.



Có a! ! Thẩm tiểu thụ ở trong lòng yên lặng rít gào!



Tiểu cúc hoa nhất định sẽ điêu tàn!



“Vậy cho ta sờ sờ.” Tần Thiếu Vũ đè trên người y không chịu đi.



Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng không biết nói gì.



Có cái gì mà sợ!



Đã nói nam nhân của mình là lưu manh!



“Chíp!” Cục Bông từ cửa sổ nhảy vào, thân hình tròn vo ngồi xổm trong ổ chăn, lười biếng ngáp một cái.



“Ân…” Thẩm Thiên Lăng ở trên giường nhíu mày, mười ngón nắm chặt chăn giường.



“Như vậy còn nói không muốn?” Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, trên tay bỏ thêm chút lực đạo.



“Rõ ràng chính là, ngươi khi dễ… Ân… A…” Hô hấp của Thẩm Thiên Lăng dần dồn dập, theo động tác nhanh hơn của hắn, cánh môi nhịn không được tràn ra tiếng rên rỉ, da thịt toàn thân cũng nhiễm lên một tầng hồng nhạt.



Nếu đổi thành bình thường, Cục Bông nhất định sẽ ngưỡng cổ chíp chíp tỏ vẻ kháng nghị! Nhưng lần này lại là ngoại lệ, nó chỉ là nâng mắt nhìn thoáng qua trên giường, rồi đem đầu giấu dưới cánh, không bao lâu liền khò khò ngủ mất, hoàn toàn không để ý đến tiếng vang ái muội trên giường đang càng lúc càng nghiêm trọng, có thể thấy nó đang vô cùng mệt mỏi.



Làm một con Tiểu Phượng Hoàng lớn lên thật đáng yêu, mỗi ngày đều không được nghỉ ngơi đầy đủ hợp lí gì đó, thật là đáng thương!



Rất đáng để tức giận chíp một tiếng!



Ba mươi giao thừa rất nhanh đã đến, Truy Ảnh Cung nhiều người, cho nên từ sớm đầu bếp đã bận bịu nấu cơm tất niên, tạp dịch nâng bàn khiêng ghế chạy vòng vòng, Thẩm Thiên Lăng vốn định đi giúp đỡ, ai ngờ như trong dự kiến bị Tần Thiếu Vũ khiêng về phòng, “Vừa lạnh vừa ồn, đi ra ngoài làm gì, ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi đi.”



“Chíp!” Cục Bông từ trong ổ chăn nhảy ra, lắc lư chạy ra bên ngoài.



“Ngươi trở về đi.” Thẩm Thiên Lăng con ôm vào trong lòng, “Mọi người đều đang bận, ngươi không được đi quấy rối.”



“Chíp Chíp!” Cục Bông liều mạng giãy dụa, hai cánh nhỏ vù vù xé gió, trái chui phải xoay thuận lợi vượt ngục từ trong tay mẹ của nó, sung sướng chạy ra ngoài.



Ám vệ ở ngoài cửa sổ yên lặng hoan hô, ôm thiếu cung chủ nhà mình ném cao thật cao, sau đó cả đám người ồn ào đi ra sau núi.



Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, “Cũng không biết đang làm trò quỷ gì.”



“Tối nay là biết thôi.” Tần Thiếu Vũ đứng bên cạnh y, “Nghe nói là đang chuẩn bị tiết mục.”



“Chuẩn bị tiết mục?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Truy Ảnh cung còn có tập tục này?”



“Lúc trước thì không, nhưng nếu ngươi thích, sau này sẽ có.” Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay nắm nắm cằm y, “Toàn bộ do phu nhân quyết định.”



Thẩm tiểu thụ đẩy tay hắn ra, lẩm bẩm, “Miệng lưỡi trơn tru.”



“Cái này gọi là lời nói thật lòng.” Tần Thiếu Vũ kéo tay y ra ngoài, “Tóm lại cũng không có gì làm, mang ngươi ra đi dạo một lát, trở về thì có thể ăn cơm.”



Tuy bên ngoài có tuyết rơi, nhưng Thẩm Thiên Lăng mặc rất dày, cũng không cảm thấy lạnh, cảnh trí trên đỉnh núi không tệ, hai người đi vòng vòng trên đỉnh núi, đến giờ cơm rồi mà còn chưa về nhà, trong lòng ám vệ thật sốt ruột, ba mươi tết sao còn đi ra ngoài chạy loạn, mọi người đều đang chờ cơm a! Phu nhân mảnh mai như vậy, nhất định sẽ không muốn đi tới đi lui trong tuyết, cho nên chuyện này nhất định là lỗi của cung chủ!



“Chíp!” Cục Bông chạy tới chạy lui trong sân, vươn cổ nhìn cục cưng trong lòng Hoa Đường.



Mỗi ngày đều có thể cọ cọ thứ mềm mại a, hai mắt đậu đen thật hâm mộ.



Hoa Đường bật cười, đem cục cưng trong lòng đưa cho Triệu Ngũ, mình thì ôm Tiểu Phượng Hoàng đứng lên, “Mang ngươi đến trù phòng tìm chút đồ ăn.”
Sao đại ca ngươi lại ương ngạnh vậy, cứ nhắc tới ’không được’ không thôi! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc quay đầu, “Ai nói, ’không được’ cũng có thể luyện thành tuyệt thế thần công, ngươi có từng nghe nói tới thiên hạ đệ nhất Đông Phương Bất Bại chưa?”



Tần Thiếu Vũ: … .



Hai mắt nam tử mờ mịt.



“Mấy trăm năm trước, trên giang hồ có một quyển bảo điển, tên là ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’.” Thẩm Thiên Lăng ngồi ở trước mặt hắn, “Mở ra trang đầu tiên chính là tám chữ lớn, muốn luyện công này, phải tự cung trước!”



Nam tử hít một ngụm khí lạnh.



“Cho nên ngươi còn có hi vọng.” Thẩm Thiên Lăng đứng lên, “Tổ chức tin tưởng ngươi.”



“Nhưng ta không muốn tự cung.” Ánh mắt nam tử rất kinh hãi, tuy là ’không được’, nhưng có vẫn còn tốt hơn không a!



“Không ai kêu ngươi tự cung.” Thẩm Thiên Lăng bóp trán, “Ý của ta là, chuyện luyện võ và… chỗ đó của ngươi, không liên quan nhiều lắm. Nếu ngươi không có tiền khám bệnh, ta cho ngươi mượn trước, nhưng mới gặp được một chút trắc trở đã khóc lóc kêu trời đòi xuất gia, đâu giống nam nhân chứ.”



Nam tử: …



“Người tới.” Thẩm Thiên Lăng quay đầu gọi ra bên ngoài.



“Công tử.” Ám vệ ôm Cục Bông trong lòng, miệng nhai mía, từ ngoài tường nhảy vào, “Có chuyện gì?”



“Giúp người này một chút.” Thẩm Thiên Lăng nhận lấy Cục Bông, nói với Tần Thiếu Vũ, “Đi thôi, trở về.”



Tần Thiếu Vũ gật đầu, cùng y rời khỏi tự.



“Chíp.” Xe ngựa “đát đát” đi trước, Cục Bông ngồi ở trên bàn, dùng sức mổ một khoanh mía!



“Ăn không?” Thẩm Thiên Lăng đưa điểm tâm cho Tần Thiếu Vũ, “Ta ăn không vô.”



“Quỳ Hoa Bảo Điển là cái gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



Tay Thẩm Thiên Lăng cứng đờ.



“Có thật sao?” Tần Thiếu Vũ nói, “Trong Nhật Nguyệt Sơn Trang có rất nhiều sách cấm, chắc ngươi sẽ không lật xem chứ?”



“Có thì sao!” Thẩm tiểu thụ giận, “Chẳng lẽ ngươi còn muốn theo đó mà luyện!”



Biểu tình của Tần Thiếu Vũ rất phức tạp, “Ta chỉ tò mò mới hỏi thôi.”



“Tò mò cũng không được!” Thẩm Thiên Lăng vô cùng khí phách, “Nghĩ cũng không được nghĩ!”



“Ta —— ”



“Ngươi câm miệng!” Thẩm tiểu thụ xoa thắt lưng.



“Ta —— ”



“Không nghe thấy sao!” Thẩm Thiên Lăng hung hãn.



Tần Thiếu Vũ: …



Thật sự chỉ là tò mò mà thôi a.



Ánh mắt Cục Bông đầy nghi hoặc, hiển nhiên không biết cha mẹ nó lại xảy ra chuyện gì.



Xe ngựa tiếp tục khởi hành trong không khí quỷ dị, nửa ngày sau, Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi sợ ta chạy đi tự cung hả?”



“Khụ khụ.” Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước miếng.



Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, “Sao có thể chứ, trong đầu toàn nghĩ gì đâu không.”



“Tóm lại chính là không cho nghĩ.” Thẩm Thiên Lăng tựa trên người hắn.



Xe ngựa xóc mạnh một cái, ám vệ đánh xe chậc chậc nhìn trời, làm hơi quá rồi a.



“Được được, ta không đề cập tới nữa.” Tần Thiếu Vũ đầu hàng, sau đó kéo tay y đặt tại… nơi nào đó.



Biểu tình Thẩm Thiên Lăng cứng đờ.



Thiếu hiệp ngươi tùy tiện để người khác sờ cái kia của ngươi, người nhà ngươi có biết chuyện này không.



“Chỗ này là của Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y cười khẽ, “Trừ ngươi ra, không ai có thể động tới.”



Thẩm tiểu thụ lầm bầm, sau đó đưa tay nắm một cái.



Thật là hào phóng.



Vô cùng khí phách.



“Muốn nhìn kỹ không?” Tần Thiếu Vũ vô cùng không biết xấu hổ.



Thẩm Thiên Lăng một tay đẩy hắn ra.



Nhìn cái đầu ngươi, lưu manh!



Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm chặt y vào lòng.



Cục Bông cuồng dã quăng đầu một cái, sau đó chui ra xe ngựa, nhảy vào trong lòng Hoa Đường.



Cha mẹ rất ân ái, có đôi khi cũng khiến chim phiền não a.



Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, lưu lại trên mặt đất vết bánh xe nhàn nhạt.



Ám Vệ ngâm nga một khúc hát, một đường đi về phía Truy Ảnh Cung.



Tuy rằng ngũ âm không chỉnh, nhưng có sao đâu.



Vui vẻ là được rồi…



Hết phiên ngoại 3