Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 114 : Ta muốn ngươi đi cùng ta!

Ngày đăng: 21:05 19/04/20


Edit: Spum-chan



Beta: Kaze



Trong phòng cách vách, Thẩm Thiên Lăng đang cau mày oán giận, “Chướng bụng.”



“Ăn đến hai bữa, không chướng bụng mới lạ.” Tần Thiếu Vũ buồn cười, kéo y từ trên ghế đứng lên, “Mang ngươi ra ngoài một chút, thuận tiện tiêu thực.”



“Phu nhân cũng là có ý tốt, ta tất nhiên phải ăn.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hơn nữa hình như nàng còn biết mẹ của ta, lúc trước chắc là người trong giang hồ, ngươi có biết bà ấy không?”



“Ta không biết nữ chủ của bộ tộc Liên Thành là ai, chỉ biết là vào mấy chục năm trước, trên giang hồ từng có một nữ hiệp, tên là Hồng Lăng, cũng chính là Hồng Lăng Phiêu Hương – Thập Tam Nương theo lời Diệp Cẩn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc đó bà ấy hành hiệp trượng nghĩa diệt ác giúp hiền, từng làm không ít chuyện tốt. Chỉ là sau này không biết vì sao, đột nhiên rửa tay gác kiếm rồi biến mất, từ nay về sau mai danh ẩn tích trong võ lâm, chỉ để lại vô số truyền thuyết.”



“Ngươi cảm thấy nàng chính là Thập Tam Nương?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Lúc trước ngươi cũng chưa từng gặp, sao lại chắc chắn như thế.”



“Tục truyền giữa mi Thập Tam Nương vết chu sa hình hoa mai, ta cũng dựa vào đó mà ra kết luận.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng nếu bà ấy chưa nói, chúng ta cũng không cần phải hỏi rõ. Lúc trước có thân phận gì cũng không quan trọng, quan trọng là hành động sau này, nếu như có bà ấy ra tay giúp đỡ, chúng ta sẽ ít phải vòng vo.”



“Tính cách phu nhân có vẻ rất tốt, chắc là sẽ không cố tình làm khó.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Huống hồ nếu chúng ta giải quyết xong Chu Giác, cũng có lợi với bộ tộc Liên Thành, bà ấy không lý do gì mà không đáp ứng.”



Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang theo y ra khỏi phòng, Tiểu Phượng Hoàng từ sớm đã bị Diệp Cẩn mang đi, lúc này hai người cũng vui vẻ tự tại, tay trong tay tản bộ giải sầu trong hoa viên.



Ám vệ nằm trên nóc nhà, thích ý đón gió khua chân.



Ở trong chỗ trời băng đất tuyết nhiều ngày rồi, đã lâu không được ấm áp thoải mái thế này a…



“Chíp!” Cục Bông bị Diệp Cẩn mạnh mẽ rót hết một muỗng thuốc, lúc này đang sống không bằng chết, ủ rủ tựa trong ổ cảm nhận sâu sắc cuộc đời làm chim u ám.



“Ăn nhiều đi hai vòng thì sẽ tiêu thực, cần gì nhất định phải đút nó uống thuốc chứ.” Thẩm Thiên Phong thấy mà buồn cười.



“Vốn đã quá béo rồi, thuốc này có thể chữa cho nó.” Diệp Cẩn thu bình dược lại, “Ngươi đi ngủ đi.”



“Ta đi ngủ, còn ngươi muốn làm gì?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.



Diệp Cẩn nói, “Ta làm chút lễ vật cho hai vị phu nhân.”



Thẩm Thiên Phong đoán, “Thuốc?”



Diệp Cẩn lườm hắn một cái, “Đâu có ai lần đầu gặp mặt đã đưa thuốc.”



Thẩm Thiên Phong ngồi bên cạnh y, “Vậy làm cái gì?”



Diệp Cẩn nói, “Hồi Xuân cao.”



Thẩm Thiên Phong: …



Diệp Cẩn giận, “Biểu tình này của ngươi là gì đây!”



Thẩm Thiên Phong nói, “Tên này…” Nghe qua có chút… đáng khinh.



“Đây là cách gọi trên phố, phương pháp pha chế ta làm có khác biệt, tất nhiên phải đổi một cái tên dễ nghe văn nhã một chút.” Diệp Cẩn lấy ra một đống chai lọ.



Thẩm Thiên Phong vẫn không rõ, “Cái đó dùng làm gì?”



Diệp Cẩn nói, “Rửa mặt.”



Trong mắt Thẩm Thiên Phong tràn ngập mờ mịt.



“Lâu ngày, thì da sẽ trắng nõn nà, mặt như hoa đào.” Diệp Cẩn nói, “Trước khi ngươi rời khỏi Nhật Nguyệt Sơn Trang, có cảm thấy sắc mặt mẫu thân tốt hơn nhiều không?”



“Ngươi cũng làm cho mẫu thân?” Thẩm Thiên Phong hỏi.



“Tất nhiên.” Diệp Cẩn gật đầu, quan hệ mẹ chồng nàng dâu gì đó.



“Khó trách.” Thẩm Thiên Phong giật mình.



“Khó trách cái gì?” Lần này đổi thành Diệp Cẩn khó hiểu.



“Lúc trước mẫu thân có hỏi ta một lần, thấy khí sắc của bà thế nào, có phải khác với trước kia không.” Thẩm Thiên Phong nói.



Diệp Cẩn hỏi, “Vậy ngươi trả lời thế nào?”



Thẩm Thiên Phong nói, “Ta tưởng rằng mẫu thân lại cảm khái thiều hoa dịch thệ(***), cho nên liền nói nàng vẫn giống hệt với trước đây, không có gì thay đổi.”



(***) Xuân sắc trôi đi, hồng nhan đã già.



Diệp Cẩn: …



Ngốc!



Thẩm Thiên Phong nói, “Sau đó mẫu thân liền tát ta một cái.” Lúc ấy bất luận thế nào cũng không nghĩ ra, hiện tại xem như hiểu được, đáp án tiêu chuẩn không phải là giống với trước đây, mà là tốt hơn lúc trước!



Đã nói thế giới nữ nhân thật đáng sợ a.



“Đáng đời.” Diệp Cẩn cũng có chút buồn cười, đuổi hắn về giường ngủ, mình thì tiếp tục bận rộn. Cục Bông dựa trong ổ, lúc đầu còn đang tức giận, sau lại cảm thấy có chút nhàm chán, vì thế vụng trộm ló ra đầu, nhỏ giọng chíp chíp một tiếng.
“Có một chút.” Thẩm Thiên Lăng thành thật nói.



“Nhoáng một cái cũng đã qua hơn nửa năm.” Tần Thiếu Vũ tựa vào bên người y, “Gầy hơn lúc trước rồi.”



Thẩm Thiên Lăng đòi hỏi, “Nói câu cuối cùng thêm mấy lần đi!” Thật sự là vô cùng dễ nghe!



Tần Thiếu Vũ cũng bị y chọc cười, đem người ôm vào lòng, “Bàn với ngươi chuyện này.”



“Chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



“Ở lại chỗ này được không?” Tần Thiếu Vũ cùng y bốn mắt giao nhau.



“A?” Thẩm Thiên Lăng chưa hiểu.



“Tạm thời ở lại trong sơn trang, đợi đến sau khi mọi chuyện được giải quyết, ta mới đến đón ngươi ra.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đi ra ngoài chắc chắn sẽ có một hồi ác chiến, băng tuyết ngập trời, ta không nỡ để ngươi tiếp tục chịu khổ.”



Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một lát, nửa ngày không nói chuyện.



“Lăng nhi?” Tần Thiếu Vũ xoa xoa hai má y.



“… Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cúi đầu lên tiếng.



Tần Thiếu Vũ thì lại không ngờ được y lại đồng ý nhanh như vậy, còn muốn nói chuyện, thì Thẩm Thiên Lăng đã xoay người quay mặt vào tường, lưu lại bóng lưng cho hắn.



“Chíp!” Cục Bông ngồi xổm trong ổ, vươn cổ nhìn qua.



Thật nhiều chuyện.



“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ đưa tay ôm lấy y, “Làm sao vậy?”



“Không có gì.” Thanh âm Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ.



“Còn nói không có gì.” Tần Thiếu Vũ mạnh mẽ xoay y lại.



Hốc mắt Thẩm Thiên Lăng ửng đỏ.



Tần Thiếu Vũ: …



Mình cũng chỉ bàn với y thôi mà, sao nói khóc là khóc vậy.



Bình thường cũng không phải này tính tình nhân a.



“Ngươi phải cẩn thận.” Thẩm Thiên Lăng cay mũi.



“Dù sao cũng phải nói cho ta biết nguyên nhân.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy y ngồi dậy, “Làm sai chỗ nào, ngươi nói ta sửa là được mà, khóc cái gì.”



Thẩm Thiên Lăng cúi đầu không nhìn hắn.



“Ngoan.” Tần Thiếu Vũ có chút bó tay hết cách, nghiêng qua hôn lên mắt y, “Nói chuyện.”



Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.



Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, “Có phải không muốn ở lại sơn trang không? Ta mang ngươi theo là được rồi.”



“Ta không đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đi ra ngoài cũng không giúp được gì, nói không chừng còn liên lụy mọi người, ta sẽ ở đây chờ ngươi.”



Nói ra khỏi miệng, trong lòng lại càng chua xót, hai mắt cũng phủ đầy hơi nước.



Tần Thiếu Vũ sửng sốt.



“Ngủ đi.” Thẩm Thiên Lăng kéo chăn qua, lại bị hắn một phen kéo vào trong lòng.



Tần Thiếu Vũ ôm y, nhất thời cũng không biết nói nên nói gì.



“Không sao hết.” Mũi Thẩm Thiên Lăng bị đụng mạnh một cái, suýt nữa khóc lên.



Vô cùng cay!



“Là ta không tốt.” Thanh âm Tần Thiếu Vũ rất thấp, “Thực xin lỗi.”



“Cái gì?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.



“Không phải làm được gì, mới xem như giúp đỡ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngoại trừ không có võ công, Lăng nhi cái gì cũng mạnh hơn ta.”



Thẩm Thiên Lăng: …



“Trong giang hồ nếu muốn tìm một người biết võ công, thì quả thật nhiều như cá trên biển lớn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng chỉ có một mình Thẩm Thiên Lăng.” Đơn thuần rực rỡ tâm địa thiện lương, lúc ở Truy Ảnh Cung giúp mình quản lý hiệu buôn, xuống núi thì chăm sóc mọi người trong sinh hoạt hằng ngày, mỗi ngày đều cười tủm tỉm, nhìn qua vĩnh viễn luôn vui vẻ, như là vĩnh viễn cũng sẽ không có sầu lo.



Vì thế chính mình cũng sơ ý, tưởng rằng y thật sự không có sầu lo.



“Nếu không có ngươi, cũng sẽ không có ta của hôm nay.” Tần Thiếu Vũ ôm chặt y hơn, “Chúng ta cùng đến Tuyết Nguyên, dù có khó khăn đến đâu, ngươi cũng phải ở bên ta.”