Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 121 : Cuối cùng cũng ra khỏi tuyết nguyên mênh mông!
Ngày đăng: 21:05 19/04/20
Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Tuy giấc mộng rất đẹp, nhưng hiện thực lại quá hung tàn. Vì thế nhóm vật biểu tượng giang hồ không chỉ không đụng được đến bàn tay mềm mại của phu nhân, mà còn bị cung chủ nhà mình đập cho bầm dập một trận, vô cùng thê lương.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang bình tĩnh đứng xem toàn bộ quá trình, không có chút dấu hiệu sẽ tiến lên giúp đỡ, vì thế ám vệ Truy Ảnh Cung lại càng thêm tan nát cõi lòng, cảm thấy giang hồ thật khiến người thất vọng.
Thật là quá khổ sở.
“Chắc Chu Giác dù thế nào cũng không ngờ được, bảo tàng mình tân tân khổ khổ tìm kiếm suốt mười mấy năm, lại bị chúng ta đánh bậy đánh bạ phát hiện được.” Thẩm Thiên Phong tiện tay cầm lấy một thỏi hoàng kim, cảm thấy có chút buồn cười.
“Cái này gọi là người tốt có kết quả tốt.” Diệp Cẩn nói, “Nếu không phải lúc ấy cứu tiểu hài tử, thì sao có thể phát hiện được thứ này, không chừng bây giờ còn đang quanh quẩn trong Tuyết Nguyên.”
“Chíp!” Cục Bông hưng phấn đến mức gần như hít thở không thông, vui vẻ nhảy nhót trên đỉnh núi vàng, một lát sau đã có một đống châu báu mã não đeo trên người, sau đó dùng ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn nương nó —— mau tìm cho ta một cái hộp lớn.
Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, thân thủ xoa xoa đầu nó, “Nhóc tham tiền.”
Sói tuyết vẫn đứng ở bên dưới nhìn nó, vì thế Cục Bông vô cùng hào phòng, xoay người tìm viên bảo thạch màu hồng đẹp đẽ nhất, dùng móng vuốt cắp lấy rồi nhảy xuống, đặt ở trước mặt nó, “Chíp!”
Sói tuyết nghe lời dùng chân trước đè lại.
Liên Thành Cô Nguyệt cười nói, “Thật tinh mắt, là đá Hồng Phượng, nghe nói đã tuyệt tích khỏi trần thế hơn hai trăm năm.”
“Cũng không cần vội vàng kiểm kê, khóa lại trước đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Sau khi rời khỏi đây thì nói cho Hoàng Thượng biết, tự hắn sẽ có định đoạt.”
“Thật ra cũng không cần đưa cho Sở Uyên.” Diệp Cẩn nhìn về phía Liên Thành Cô Nguyệt, “Thiếu chủ có hứng thứ với mấy thứ này không?”
Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, “Ta?”
“Lần này chúng ta có thể thoát hiểm, năm phần dựa vào tiểu hài tử, năm phần lại là dựa vào thiếu chủ.” Diệp Cẩn nói, “Nếu Liên Thành bộ tộc cần, Sở hoàng sẽ vĩnh viễn không biết được chuyện xảy ra ở đây.”
Liên Thành Cô Nguyệt cũng có chút bất ngờ, “Nếu ta nhớ không lầm, Sở hoàng là ca ca của cốc chủ.” Hơn nữa hình như còn rất cưng chiều đệ đệ này.
“Thì sao?” Diệp Cẩn hỏi lại.
Liên Thành Cô Nguyệt cười lắc đầu, “Chuyện giữa cốc chủ và Sở hoàng ta không có quyền hỏi đến, cũng không muốn hỏi. Trường Bạch Sơn tài nguyên phong phú, tài phú bộ tộc Liên Thành tích góp được, đủ để hậu nhân hưởng hết trăm năm vinh hoa phú quý, những món tài bảo này ta không cần. Nếu chư vị thật muốn cảm ơn ta, chỉ cần sau khi mọi chuyện kết thúc để ta gặp được Quỷ Thủ tiền bối, chữa thương cho người trong lòng ta, thì đã đủ rồi.”
Nghe được ba chữ “người trong lòng”, tất cả mọi người phản xạ có điều kiện nghĩ tới cùng một người!
“Thương thế của Ngâm môn chủ rất nặng sao?” Diệp Cẩn khẽ nhíu mày.
Liên Thành Cô Nguyệt không trả lời trực tiếp, chỉ cười cười nói, “Ta sẽ chữa khỏi cho hắn.”
Diệp Cẩn gật đầu, nhìn Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ lập tức nhìn Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm tiểu thụ 囧囧.
Ngươi nhìn ta làm gì!
Mau quay đầu qua chỗ khác.
Thật mất mặt.
“Thiếu chủ yên tâm, ta tất nhiên sẽ thuyết phục gia sư chữa thương cho Ngâm môn chủ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau đó đợi đến ngày đại hôn của hai vị, lại gửi tới một phần hậu lễ cảm tạ.”
Không sai không sai! Ám vệ cũng liều mạng gật đầu theo, đến lúc đó nếu sư tôn không chịu chữa, chúng ta đây lập tức đánh hắn một trận tơi bời!
Tuy rằng chúng ta ngay cả cung chủ cũng không đánh lại!
Nhưng có lòng là được!
Rất đáng khen.
Mấy ngày sau, rốt cuộc bão tuyết cũng ngừng lại, thời tiết dần trong hơn. Tuy bốn phía Tuyết Nguyên vẫn là sông băng mênh mông, nhưng sau khi Liên Thành Cô Nguyệt nhìn khí trời, vẫn dứt khoát bảo mọi người khởi hành, tiếp tục đi về phía Trường Bạch Sơn.
Ở Tuyết Nguyên đợi gần một tháng, dựa vào số lượng cỏ khô không nhiều, thân hình ba con ngựa đều có chút gầy đi, Thẩm Thiên Lăng cũng nỡ cưỡi chúng nữa, vì thế tự mình đi đường, đi mệt dựa trên lưng Tần Thiếu Vũ, lười biếng đánh ngáp.
Ám vệ ở phía sau thấy mà trăm mối ngổn ngang, trước khi thành thân với phu nhân, cung chủ nhà ta rất là tà mị, nóng nảy, ngông cuồng lắm biết không, thật lãnh khốc! Không ngờ bây giờ so ra còn kém hơn cả Đạp Tuyết Bạch, thật sự là suy nghĩ một chút thôi đã thấy thổn thức.
Cục Bông nằm trên đầu sói tuyết, một bên phơi nắng một bên buồn ngủ, hiển nhiên rất là thoải mái.
“Tất nhiên là loại thứ nhất.” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng đáp lại. Chỉ bằng tính tình chui rút ở Tuyết Nguyên không dám ra ngoài của Chu Giác, thì có dù có thêm mười cái gan, phỏng chừng cũng sẽ không lộ diện, huống chi còn là đi cướp Bích Tuyền Tỳ, nghe qua quả thực chính là chuyện khoa học viễn tưởng.
“Ta đã viết một phong thư nói rõ tình hình, phái người giơ roi thúc ngựa đưa đến Hoàng cung.” Thẩm Thiên Phong nói, “Phía Thất Tuyệt Vương cũng đã phái người thông báo, đợi thu được hồi âm hai bên, rồi mới quyết định cũng không muộn.”
“Vương đô còn được, nhưng đại mạc Tây Vực đường xá xa xôi, đi qua đi lại thì dù có giơ roi thúc ngựa, cũng phải hơn một tháng.” Diệp Cẩn nói, “Cho nên, chắc là gần đây chúng ta sẽ không có gì để làm.”
Đối với điều này, mọi người tất nhiên không có bất cứ ý kiến nào.
Vừa từ Tuyết Nguyên tìm được đường sống trong chỗ chết, đừng nói là rãnh rỗi một tháng, cho dù đến một năm cũng hoàn toàn không thành vấn đề a. Mỗi ngày vui chơi giải trí vui vui vẻ vẻ, rãnh rỗi thì ở Trường Bạch Sơn đi Đông quẹo Tây, thật không thể tiêu dao hơn được nữa.
Thời gian chớp nhoáng đã qua hơn một tháng, ngoài núi chậm rãi đông đi xuân đến, nhiệt độ không khí trên núi cũng cao hơn một chút.
Khắp người dã hài tử quấn đầy băng vải, đang ngồi ở ghế trên khó chịu vặn vẹo thân thể, thật là phiền mà.
“Sẽ tốt ngay thôi.” Diệp Cẩn an ủi nó.
Cục Bông cũng ngồi xổm trên đầu Lang Vương, mở to mắt đậu đen xem náo nhiệt.
“Đi thôi, vào nhà.” Sau khi chuẩn bị xong, Diệp Cẩn vỗ vỗ nó.
Dã hài tử ngoan ngoãn theo vào.
“Ta cũng có thể giúp đỡ!” Thẩm Thiên Lăng nhấc tay.
“Vào đi.” Diệp Cẩn đối với y rất dễ nói chuyện.
Thẩm tiểu thụ vui vẻ đuổi theo.
“Chúng ta cũng có thể giúp đỡ!” Vật biểu tượng giang hồ đồng loạt nhấc tay.
Diệp Cẩn khinh bỉ nói, “Các ngươi có thể giúp cái gì?”
Ám vệ Truy Ảnh Cung tranh trước giành sau nhấc tay, “Xướng tiểu khúc!” “Múa ương ca!” “Thổi kèn hoa!” “Đánh trống!” “Kể chuyện cười!” Trời ơi, quả thực đa tài đa nghệ.
Diệp Cẩn đóng sầm cửa lại.
Vật biểu tượng giang hồ lại bị tổn thương.
Trong phòng đã sớm chuẩn bị xong nước tắm, Diệp Cẩn tháo từng vòng vài băng, Thẩm Thiên Lăng rất không có lòng cảm thông mà bật cười —— vốn là tiểu hài tử đầy lông lại bị bôi dược liệu đầy thân, cũng không biết là thứ gì, đen như mực, nhìn qua giống hệt khỉ dính bùn.
Tiểu dã nhân cũng có chút kinh ngốc, dùng ánh mắt mờ mịt cúi đầu nhìn mình.
“Đi vào.” Diệp Cẩn vỗ vỗ bồn tắm.
Tiểu dã nhân tuy nghe lời đi vào, nhưng ánh mắt hiển nhiên rất tuyệt vọng.
Đen.
“Đừng sợ nha.” Diệp Cẩn bị vẻ mặt của nó chọc cười, “Sẽ tốt nhanh thôi.”
Dã hài tử gắt gao nhắm mắt lại, cự tuyệt tiếp tục nhìn thân thể đen xì của mình.
Cho dù có là tiểu dã nhân, thì vẫn muốn được đẹp mắt hơn a…
Sau nửa canh giờ, nước trong bồn tắm đã hoàn toàn lạnh, Diệp Cẩn mới thả tiểu hài tử ra, cầm dao cạo nhỏ, tỉ mỉ cạo đi lớp lông thừa trên người nó.
Bởi vì trước đó đã nói về chuyện này, cho nên tiểu dã nhân cũng không kháng cự, trên thực tế nó cũng rất muốn được giống như mọi người, không phải mang một lớp lông thế này.
Bôi thuốc xong lại ngâm nước thuốc, bộ lông mềm mại đến giống như tơ nhện, một dao nhẹ nhàng đã có thể cạo đi. Diệp Cẩn rất có kiên nhẫn, ước chừng bận rộn hơn một canh giờ, mới biến được một tiểu dã nhân khắp người đầy lông thành một tiểu hài tử mông trần.
Đại khái là vì đã lâu không thấy qua ánh nắng, làn da trên người tiểu hài tử rất trắng, mắt rất to, diện mạo tuy vẫn có chênh lệch với tiểu hài tử bình thường, nhưng không rõ ràng lắm, thậm chí còn có chút giống như người dị quốc.
Khác biệt duy nhất thấy được, chính là một đầu tóc tuyết trắng kia, tạm thời không thể dưỡng trở lại.
Thẩm Thiên Lăng lấy y phục đặt bên cạnh, mặc từng cái từng cái cho tiểu hài tử, sau đó dẫn nó đến trước gương.
Tiểu dã nhân há to miệng, hiển nhiên cũng bị bộ dáng của mình làm cho sợ ngây người!
Diệp Cẩn ở một bên cười hì hì, đưa tay gõ gõ đầu nó.
Đã nói là tiểu hài tử khả ái mà…