Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 132 : Nghe nói vương thượng muốn phế hậu!

Ngày đăng: 21:05 19/04/20


Edit: Spum-chan



Beta: Kaze



Tuy Hoàng Đại Tiên rất lạnh lùng, nhưng Mộ Hàn Dạ là ai, tất nhiên sẽ không bị đả kích! Tiểu biệt thắng tân hôn này hiếm khi mới có, vì thế dưới tình huống không hề phòng bị, Hoàng Đại Tiên bị hắn ôm ngang lên, cùng nhau sung sướng lăn lên giường.



Cảm nhận được chỗ nào đó bừng bừng hưng trí của hắn, Hoàng Đại Tiên thở dài nói, “Chẳng lẽ ngươi không đến gặp mẫu hậu trước sao?”



“Đã gặp rồi.” Mộ Hàn Dạ cởi nút áo hắn, “Mẫu hậu đang bận đút Tiểu Phượng Hoàng ăn, không đếm xỉa tới ta.”



Hoàng Đại Tiên: …



Đúng thật là phong cách thường ngày của nàng.



Thấy hắn buồn bực không nói lời nào, Mộ Hàn Dạ đột nhiên nắm chặt tay hắn, “A Hoàng đừng tức giận.”



Hoàng Đại Tiên sửng sốt, “Sao ta phải tức giận?”



Mộ Hàn Dạ biểu tình nghiêm túc, “Bởi vì ta vừa về đã đến gặp mẫu hậu trước.”



Hoàng Đại Tiên khó hiểu, “Đây chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”



Mộ Hàn Dạ nhìn chằm chắm hắn một hồi, sau đó rõ ràng thở phào một hơi, “Ta tưởng A Hoàng sẽ ghen vì chuyện này.”



Tâm tình Hoàng Đại Tiên rất phức tạp, trong đầu người này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy trời?



“A Hoàng thật hiểu lý lẽ.” Mộ Hàn Dạ cúi đầu hôn hôn hắn, tán dương, “Không hổ là Vương hậu Thất Tuyệt quốc.”



“Đứng lên.” Hoàng Đại Tiên không muốn nghe hắn ba hoa nữa, “Ta đi xem bọn Lăng nhi.”



“Thẩm công tử trên đường nhiễm phong hàn, vừa về đã ngủ rồi.” Mộ Hàn Dạ ngăn hắn lại, “Hiện tại có đi cũng không gặp đâu.”



Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, “Ta đi ăn cơm.”



Mộ Hàn Dạ buồn bực, “Giờ này mà ăn cơm cái gì?”



“Ngươi quản ta.” Hoàng Đại Tiên muốn ngồi dậy, lại bị ôm chặt hơn, “A Hoàng đừng nghịch ngợm.”



Hoàng Đại Tiên đau đầu, “Nơi này là Ngự Thư phòng.”



“Thì sao?” Mộ Hàn Dạ không quan tâm, “Không được bổn vương cho phép, ai dám tiến vào.”



Hoàng Đại Tiên không thể nhịn được nữa, đánh một tay tới, “Ngươi cũng không sợ bẩn lời thánh nhân!”



Mộ Hàn Dạ thoải mái cầm lấy tay hắn, “Thánh nhân ngốc trong sách mấy trăm năm rồi, cũng nên xem chút thú vị, không thì nhàm chán lắm.”
“Giờ ở bên ngoài đều đồn đãi, nói ta muốn phế hậu cưới người khác.” Mộ Hàn Dạ nắm tay hắn, “Ta biết A Hoàng chắc chắn không vui, không vui thì nói ra, không cần giấu ở trong lòng.”



Hoàng Đại Tiên: …



Cưới người khác?



“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ ngữ điệu thâm tình.



Hoàng Đại Tiên nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, sau đó nói, “Mộ Hàn Dạ.”



“Hửm.” Thất Tuyệt vương mở to đôi mắt lam nhạt, không chút nháy mắt nhìn hắn, quả thực chính là tình thánh.



Hoàng Đại Tiên gằn từng chữ, “Nếu ngươi không nói, ta hoàn toàn không biết chuyện này.”



Mộ Hàn Dạ: …



“Đi ra ngoài.” Hoàng Đại Tiên lạnh lùng đứng lên, lấy khăn khoát lên người.



Mộ Hàn Dạ ủy khuất, “Ta vô tội mà.”



Hoàng Đại Tiên cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn cái nào, nhấc chân bước khỏi bồn tắm.



Nhưng hắn hiển nhiên xem nhẹ một chuyện.



Đó là vừa rồi Mộ Hàn Dạ đứng ở trước bồn tắm, ném xuống một tấm giặt đồ.



Bởi vì mới đoạt lấy từ tay đại nương, cho nên phía trên dính đầy bột xà phòng, lúc này gặp phải nước, hiệu quả có thể so với ván trượt.



Vì thế Mộ Hàn Dạ trơ mắt nhìn Vương hậu nhà mình đạp lên tấm gỗ, “vèo” một tiếng lao tới, nháy mắt biến mất trước mặt hắn!



“A! ! !” Hoàng Đại Tiên sợ hãi hô lên, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì!



“A Hoàng! ! ! ! !” Mộ Hàn Dạ bay tới nhào lên.



“A! ! ! ! ! ! ! ! ! !” Hoàng Đại Tiên càng la thảm thiết.



Tiếng vang cực lớn từ trong phòng truyền ra, Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ vừa vặn đi ngang qua, như trong dự kiến bị hoảng sợ, cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức đẩy cửa vọt vào. Kết quả chỉ thấy trong phòng toàn là nước, Hoàng Đại Tiên không mặc y phục quỳ rạp trên đất, trên người còn bị Mộ Hàn Dạ đè lên.



“Oa…” Vật biểu tượng giang hồ nhón chân vươn cổ xem chuyện hay.



“Cái kia… Chúng ta đi nhầm cửa gần đây mắt không tốt không thấy gì hết á các ngươi tiếp tục tiếp tục đi! ! !” Thẩm tiểu thụ kịp phản ứng đầu tiên, kéo nam nhân của mình chạy đi, thuận tiện rầm rập đóng cửa lại.



Đã biết không nên xen vào việc của người khác mà…