Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 134 : Đã mấy ngàn năm không gặp rồi đó!

Ngày đăng: 21:05 19/04/20


Edit: Spum-chan



Beta: Kaze



“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng sửng sốt.



Ám vệ thở hồng hộc nói, “Vừa rồi thuộc hạ ra ngoài mua bánh mật chiên, ai ngờ trên đường gặp được một người!”



Thẩm Thiên Lăng: …



Gặp được một người trên đường rất kỳ lạ sao?



“Là Phạm đường chủ!” Ám vệ nói lời kinh người.



“Cái gì!” Thẩm Thiên Lăng vô cùng giật mình, “Thật vậy sao?”



Ám vệ gật đầu, “Chính xác trăm phần trăm, thuộc hạ chắc chắn không nhìn lầm.”



“Người đâu người đâu?” Thẩm Thiên Lăng vội vàng nhìn ra phía sau bọn họ.



“Trong một ngôi nhà ở Thành Tây, vừa rồi thuộc hạ chỉ âm thầm đi theo.” Ám vệ nói, “Không quấy rầy nhiều.”



Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, trong phút chốc tâm tình có hơi phức tạp. Vừa muốn đi gặp Phạm Nghiêm, lại sợ quấy rầy cuộc sống bình yên của hắn.



Mấy năm phía trước, Truy Ảnh Cung vốn có hai đại hộ pháp, ngoại trừ Tả hộ pháp Hoa Đường, còn có Hữu hộ pháp tên là Diêu Khiêm, ngày thường một thanh quạt gấp, một chiếc ngọc trâm, một bình trà xanh, rất có vài phần hương vị của tài tử đầy bụng kinh luân, cho nên ám vệ rất là sùng bái. Đáng tiếc thế sự trêu người, sau này lại tra ra hắn chính là nội gián của Ma Giáo, niệm tình xưa, Tần Thiếu Vũ chỉ phế bỏ võ công của hắn, không gây hại đến tính mạng. Mà Đường chủ Phạm Nghiêm vẫn luôn quan tâm hắn cũng vì vậy mà từ bỏ chức vụ trong Truy Ảnh Cung, hai người từ đó về sau biệt tích giang hồ, chưa từng xuất hiện.



“Khó trách không tìm được ở Trung Nguyên.” Ám vệ nói, “Thì ra là đến Thất Tuyệt quốc.” Còn dám chạy xa hơn chút nữa không! Như vầy thì ngày lễ ngày tết làm sao chúng ta tới nhà đưa thịt xông khói được hả, thật là không biết thông cảm cho huynh đệ.



Thẩm Thiên Lăng cười cười, cũng không quá ngạc nhiên với điều này. Dù sao hiệu buôn Truy Ảnh Cung cũng trải rộng toàn quốc, mặc kệ đi đâu, cũng sẽ có một ngày gặp lại. Trốn đến Thất Tuyệt quốc, ắt cũng vì muốn một đao cắt đứt với chuyện khi xưa.



“Quên đi.” Sau một lúc lâu, Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu Phạm đường chủ không muốn gặp, chúng ta vẫn không nên quấy rầy thì tốt hơn.”



Trong mắt ám vệ tràn ngập khẩn cầu, thật sự không được sao, chúng ta đã mua lễ vật xong rồi!



“Chíp!” Cục Bông cũng dùng ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn mẹ nó, thậm chí còn giang cánh!



Thẩm Thiên Lăng: …



Ngươi lại chưa từng gặp Phạm đường chủ, không cần vô giúp vui a!



“Xảy ra chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ từ ngoài cửa đi vào.



Thẩm Thiên Lăng nói đại khái mọi chuyện cho hắn.



“Phạm Nghiêm?” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Gặp, sao lại không gặp?”



Ám vệ âm thầm vỗ tay, cuối cùng cung chủ cũng khí phách được một lần.



“Nhưng nếu hắn đã trốn tới đây, rõ ràng là vì không muốn bị tìm thấy.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Sao chúng ta còn phải đến quấy rầy?”



“Hỏi ngươi một vấn đề.” Tần Thiếu Vũ ôm vai y, “Trước đây chúng ta có từng đắc tội hắn chưa?”



Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Tất nhiên không có.”



“Vậy là được rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sở dĩ Phạm Nghiêm muốn trốn, là vì cảm thấy Diêu Khiêm rất có lỗi với Truy Ảnh Cung, cũng rất có lỗi với ngươi. Nếu chúng ta không đi tìm hắn, thì cả đời hắn sẽ luôn sống trong loại suy nghĩ này.”



“… Cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy nam nhân của mình nói hơi có lý.



“Không phải ngươi cũng nhớ hắn sao?” Tần Thiếu Vũ nói, “Lần này vừa lúc đến thăm.”



Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ngập ngừng đồng ý.



Ám vệ đồng loạt hoan hô, đã sắp được gặp Phạm đường chủ rồi, thật không thể kích động hơn được nữa.



“Ta về trước đây.” Hoàng Đại Tiên đứng lên.



Thẩm Thiên Lăng muốn nói gì đó, lại bị hắn dùng ánh mắt ngăn lại, đành phải nói, “Chiều tối ta sẽ đến tìm ngươi.”




Thẩm tiểu thụ nói, “Ta sẽ câu dẫn người làm trong vườn!” Thật là có cốt khí.



Biểu tình Tần Thiếu Vũ cứng đờ.



Thẩm tiểu thụ xòe hai tay, “Phải câu dẫn mười người!” Nhiều hơn ngươi hai người!



Sau đó y lập tức bị chọt lét rất dã man.



“Đừng quậy nữa!” Thẩm Thiên Lăng cười trốn tránh, “Ta có chính sự muốn nói với ngươi.”



“Lại đây cho ta hôn một cái trước.” Tần cung chủ dựa vào đầu giường y chang lão tài chủ.



“Là chính sự thật đó.” Thẩm Thiên Lăng tựa vào người hắn, “Hôm nay Hoàng Đại Tiên tới tìm ta.”



“Tìm ngươi làm gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



Thẩm Thiên Lăng kể lại đại khái mọi chuyện.



Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, “Nghiêm trọng vậy sao?”



“Thật sự ngay cả sư phụ cũng không chữa khỏi sao?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ông là thần y lợi hại nhất trên đời mà.”



“Ta cũng không biết nhiều về độc dược, nhưng Diệp Cẩn đã nói sao, thì chính là như vậy.” Tần Thiếu Vũ nói, “Huống hồ nếu thật sự có cách chữa trị, dựa theo tính tình Mộ Hàn Dạ, sao còn có thể đứng đợi trong Thất Tuyệt cung.”



Môi Thẩm Thiên Lăng run run, lại không biết nên nói cái gì.



“Cát nhân tự có thiên tướng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hắn sẽ không sao đâu.”



Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, “Ừ.”



“Sau khi chuyện lần này giải quyết xong, vốn đã định đến Nam Hải tìm sư phụ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Khi đó thì hỏi ông luôn, không chừng sẽ có cách.”



“Chỉ hy vọng là thế.” Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, thầm thở dài.



“Chíp!” Cục Bông vốn đang ngủ trong ổ, đột nhiên mở to mắt, rất nghiêm túc vểnh tai.



“Nó sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng đang định ngâm chân thấy liền sửng sốt.



Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Chắc là ăn nhiều.”



Thẩm Thiên Lăng: …



Có còn là con ruột hay không.



“Chíp.” Cục Bông bọc mình trong chăn bông, lắc lư nhảy khỏi ổ, có vẻ không tin nổi.



Thẩm Thiên Lăng thầm khó hiểu, vừa định mang giày đi qua xem, ngoài cửa sổ lại loáng thoáng truyền đến tiếng kêu trong trẻo.



“Chíp! ! !” Cục Bông nhất thời điểu dung thất sắc, lông toàn thân dựng lên hết. Lông tơ hỗn độn vứt cái chăn, giống như viên đạn nhỏ lao thẳng về phía mẹ của nó.



“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng hoảng hốt, vội vàng đưa tay tiếp được.



“Chíp chíp chíp chíp chíp!” Cục Bông trông như sắp hôn mê —— mau trốn đi!



Nhưng Thẩm Thiên Lăng hiển nhiên không lĩnh hội được ý tứ của con y, không chỉ không thèm lấy chăn bông che lại, mà còn định mang ra ngoài tìm Ngự Y —— ngàn vạn lần đừng giống với lần trước nha, ăn được mấy hạt đậu cà phê từ Tây Dương thì phấn khởi đến tận ba bốn ngày!



“Chíp chíp chíp chíp!” Cục Bông giơ vuốt đạp lung tung, hai cánh vỗ đến mức quạt ra gió.



Sợ nó đá loạn sẽ bị thương, Tần Thiếu Vũ túm con từ trong tay Thẩm Thiên Lăng, xách quăng ra cửa.



Cục Bông dứt khoát nhắm mắt lại, xỉu thẳng.



Thẩm Thiên Lăng hít khí lạnh, nghẹn họng nhìn trân trối.



Đây rốt cuộc là làm sao a…