Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 143 : Thu hoạch bất ngờ trong chợ!

Ngày đăng: 21:05 19/04/20


Edit & Beta: Spum-chan



Cục Bông ướt sũng được ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đưa về, Thẩm Thiên Lăng ôm lấy nó buồn bực hỏi, “Uống rượu hả?” Sao toàn là mùi Hoa Điêu vậy.



“Chíp!” Tâm tình Cục Bông cực kỳ tệ, lắc lư chạy vào góc tường, ngồi xổm xuống bắt đầu giận dỗi.



Vậy mà lại rớt vào bình!



Rất đáng hậm hực cả ngày.



Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, vừa định đi qua ôm nó, Tần Thiếu Vũ đã xách con lên, “vèo” một cái ném ra cửa sổ.



Cục Bông vẽ thành một đường cong mượt mà giữa không trung.



Ám vệ như báo săn từ trên nóc nhà lao xuống, vững vàng tiếp được thiếu cung chủ nhà mình.



“… Chíp?” Ánh mắt Cục Bông rất mờ mịt.



Ám vệ rất xót xa. Sao không nghĩ đến tình nghĩa cha con vậy chứ, thật là tàn nhẫn vô tình, đây là do phu nhân khổ sở lắm sinh ra được đó, khó khăn lắm đó. Huống hồ nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này đợi đến ngày thiếu cung chủ kế nhiệm, cung chủ nhất định sẽ bị nhốt trong phòng củi, ngay cả hy vọng muốn khắc hoa cà rốt cũng trở nên xa vời, thật là nghĩ chút thôi đã chịu không nổi muốn rơi lệ.



Nếu thực sự có ngày đó, chúng ta nhất định sẽ không giúp đâu.



“Ngươi lại ném con ra ngoài!” Thẩm tiểu thụ kháng nghị.



“Ừ.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, tỏ vẻ không sao cả.



Còn không biết xấu hổ mà “Ừ” nữa hả, đúng là không có tình cha mà. Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt bày tỏ khiển trách.



“Muốn dẫn ngươi ra ngoài một chút.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y.



“Đi đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



“Đi dạo trong thành.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cứ rúc trong này cũng không có phát hiện gì mới, đi ra ngoài thì có thể giải sầu, tiện thể ăn cơm chiều.”



“Cũng được.” Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, “Muốn gọi Thất Tuyệt Vương cùng đi không?”



“Mộ huynh là Hoàng đế Thất Tuyệt quốc, cùng hắn ra ngoài, sao có thể thoải mái thích gì làm nấy được?” Tần Thiếu Vũ nói, “Hai ta đi là được rồi, con cũng không được dẫn theo.” Vô cùng lãnh khốc.



Ám vệ ghé vào nóc nhà nghe lén, có chút không thoải mái.



Vì sao không dẫn thiếu cung chủ theo chứ, chúng ta cũng muốn ra ngoài dạo phố mà.



Nhưng tâm nguyện này hiển nhiên sẽ không đạt thành, cho nên nhóm vật biểu tượng đành phải ôm Tiểu Phượng Hoàng, nhìn theo bóng cung chủ cùng phu nhân nhà mình ra cửa.



Khác với những thành trấn từng đi qua trước đây, hầu hết dân chúng trong Thành Lạc Nhật đều xuất thân từ quân doanh, dù là phụ nữ, trẻ con hay người già, cũng đều tháo vát mạnh mẽ, hơn nữa tuy có biết chút tiếng Hán, nhưng dù gì cũng không phải là tiếng mẹ đẻ, nên cũng không lấy đâu ra hứng thú để đi hóng chuyện dân gian ở Sở quốc —— hoặc nói đúng hơn chính là không mấy hứng thú với hoa yêu Thẩm tiểu thụ có đuôi xù. Còn về Vương Thượng Thần Chiến và Vương hậu hồ ly tinh nhà mình, trong lúc trà dư tửu hậu mọi người vẫn thường hăng hái bàn luận một hồi, hơn nữa còn cảm khái bằng mấy câu ngoại quốc cao cấp như “Trời sinh một đôi” chẳng hạn.



Cho nên hôm nay khi nhìn thấy hai người tay trong tay đi trên đường, mọi người cũng chỉ mỉm cười gật đầu chào hỏi, không có mấy ai kích động, nhiều nhất cũng chỉ thầm ca thán dung mạo của Thẩm tiểu thụ một chút, thật là khiến người thích a.



Trên đời này có rất nhiều mỹ nhân, nhưng mỹ nhân khiến người thích lại không nhiều lắm. Ví như Ngâm Vô Sương, tuy dung mạo rất xứng với bốn chữ khuynh quốc khuynh thành, nhưng bởi vì tính tình quá mức lạnh lùng, nên chỉ khiến người ta có cảm giác xa cách; lại ví như Diệp Cẩn, tuy cũng lớn lên rất đẹp, nhưng nếu ai dám khen y đẹp ngay trước mặt y, không chừng sẽ bị y trực tiếp rắc cho bao thuốc, thật là hung tàn. Mà Thẩm Thiên Lăng thì lại khác, mặt mày đẹp là một phần, suốt ngày còn cười tủm tỉm, giọng nói cũng thật dễ nghe, một thân áo trắng thuần khiết nhẹ nhàng, dù có đi đâu, cũng sẽ khiến người khác nhịn ngoáy đầu lại nhìn thêm mấy lần. Cũng khó trách Tần Thiếu Vũ cả ngày đều phải tính toán, xem phải đem y giấu chỗ nào mới tốt.



“Muốn ăn cái gì?” Thời gian đã không còn sớm, Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu y.



“Không đi tửu lâu đâu.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đằng trước có món ăn bình dân kia, chúng ta đến đó ăn thử đi!” Nghĩ thôi đã thấy thật sảng khoái.




Tần Thiếu Vũ gật đầu, dẫn theo ám vệ ra ngoài.



“Tiểu khất cái nào?” Mộ Hàn Dạ đang ăn điểm tâm, sau khi nghe thị vệ bẩm báo, hơi nhíu mày có chút ngạc nhiên.



“Thuộc hạ cũng không rõ.” Thị vệ nói, “Chỉ nghe huynh đệ thủ vệ nói, tiểu khất cái kia từ sớm đã đến phủ An Bình Vương, lúc sau lại được Thẩm công tử mang vào hỏi mấy câu, rồi cả đoàn người cùng đi ra ngoài.”



Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Thật không phúc hậu, vậy mà không gọi ta.”



“Cũng không biết là chuyện gì, vì sao nhất định phải gọi ngươi?” Hoàng Đại Tiên múc cho hắn một chén canh rau, “Uống đi.”



Mộ Hàn Dạ: …



“Đừng có suốt ngày ăn thịt.” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.



Mộ Hàn Dạ thâm tình nói, “Trong sa mạc không có nhiều rau xanh, tất nhiên phải chừa lại cho A Hoàng.”



“Không ăn xong, hôm nay đừng mong ra ngoài.” Hoàng Đại Tiên buông chén.



Mộ Hàn Dạ bày tỏ vẻ sống không bằng chết.



Hoàng Đại Tiên không chút dao động.



Mộ Hàn Dạ đành phải bưng chén lên, uống như uống thuốc —— nguồn nước trong Thành Lạc Nhật khá hiếm hoi, cho nên chỉ có cây cỏ chịu được hạn mới có thể sinh trưởng, tuy màu xanh tươi nhìn rất đẹp, nhưng mùi vị thì không ngon lắm, có thể so ngang với thuốc đắng.



“Đi đi.” Thấy hắn uống xong một chén canh, Hoàng Đại Tiên mới đồng ý cho đi.



Mộ Hàn Dạ nhanh chóng lẩm bẩm oán giận, “Yêu Hậu ngoan độc.”



“Cái gì?” Hoàng Đại Tiên cảm thấy mình bị lãng tai rồi.



Mộ Hàn Dạ nghiêm mặt nói, “Ta chưa nói gì hết.”



Hoàng Đại Tiên: …



“Đi thôi.” Mộ Hàn Dạ dứt khoát nói sang chuyện khác, “Chúng ta cùng đi tìm Tần huynh.” Biểu tình vô cùng nghiêm túc.



“Mộ Hàn Dạ.” Hoàng Đại Tiên nghiến răng nghiến lợi.



“Hả?” Thất Tuyệt Vương bày ra vẻ vô tội, ánh mắt vô cùng thuần khiết khả ái..



Hoàng Đại Tiên tiện tay nắm lấy cái thìa bên cạnh, gõ mạnh xuống một cái.



Trong phòng phút chốc thật yên tĩnh.







Sau một lát, thị vệ Thất Tuyệt quốc nhìn theo Vương Thượng cùng Vương hậu nhà mình ra cửa, đều thấy có chút buồn bực.



Thời tiết đâu có nóng, vì sao Vương Thượng phải đội đấu lạp (*) ra ngoài.



Thật là không hiểu nổi…