Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 151 : Quân đội dưới bóng đêm!

Ngày đăng: 21:06 19/04/20


Edit & Beta:Spum-chan



“Lăng nhi đâu!” Tần Thiếu Vũ gượng dậy, hỏi lại lần nữa.



Mộ Hàn Dạ nói, “Nếu ta nói ngày đó ngươi lỡ tay làm hắn bị thương, ngươi sẽ tin sao?”



Tần Thiếu Vũ chau mày, mơ hồ nhớ lại cảnh tượng ngày đó, chỉ thấy đầu như bị búa chẻ đôi, sau một lúc lâu mới lắc đầu, “Không thể.”



“Hửm?” Mộ Hàn Dạ nhướn mày, “Vì sao? Ngày ấy ngươi bị tẩu hỏa nhập ma, chẳng lẽ còn có lý trí sao.”



“Cho dù có tẩu hỏa nhập ma, ta cũng không bao giờ tổn thương hắn.” Tần Thiếu Vũ ngồi dậy, rõ ràng có chút nôn nóng, “Rốt cuộc Lăng nhi ở đâu?”



“Ngươi đừng vội, hắn không sao đâu.” Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ vai hắn, “Chỉ là khóc hết mấy hôm, giờ có chút mệt mỏi thôi.”



“Bởi vì ta bị thương sao?” Giọng Tần Thiếu Vũ trở nên dịu dàng.



Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Bởi vì hôm đó ngươi đã làm ra chuyện rất mất mặt, Lăng nhi có chút không thể chấp nhận.”



Tần Thiếu Vũ: …



“Hôm đó sau khi ngươi bị ma âm mê hoặc, cả người đều mất hết thần trí, còn ấn tượng chứ?” Mộ Hàn Dạ hỏi.



Tần Thiếu Vũ gật đầu.



“Sau đó thì… Ai.” Mộ Hàn Dạ lại thở dài, thừa nước đục thả câu, “Nhưng đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, rèn luyện nhiều cũng không sao đâu, ngươi nhất định phải nghĩ thoáng một chút, đừng có vì vậy mà để tâm vào chuyện vụn vặt.”



Đầu Tần Thiếu Vũ kêu ong ong, “Rốt cuộc là làm sao?”



Mộ Hàn Dạ tỏ vẻ đồng tình nói, “Hôm đó tuy ngươi tẩu hỏa nhập ma, nhưng vẫn cố gắng khắc chế không ra tay với ta, mà chạy thẳng tới địch doanh. Vốn là không có gì, nhưng sau khi tên vu sư kia thổi một khúc sáo, thì không biết Tần huynh bị cái gì mê hoặc, xông lên đồi cao bắt đầu cởi y phục.”



Tần Thiếu Vũ cảm thấy hình như mình bị lãng tai rồi.



Mộ Hàn Dạ nói, “Muốn ngăn cũng không ngăn được.”



Sắc mặt Tần Thiếu Vũ trắng bệch, tuy hắn không nhớ rõ chuyện ngày đó, nhưng vẫn có chút ấn tượng mơ hồ, lúc đó hình như đúng là trong ngực nóng như bị lửa đốt.



“Nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu đâu.” Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ vai hắn, “Ví như nói toàn bộ Thất Tuyệt quốc đều biết, dáng người Tần huynh rất đẹp, hình xăm trên đầu vai rất uy mãnh, kích thước dưới thân cũng kinh người, thật không hổ là Truy Ảnh Cung chủ.”



Đầu Tần Thiếu Vũ hơi choáng, qua hồi lâu, mới gian nan nói, “Lăng nhi vì vậy mà tức giận sao?”



“Cũng không phải tức giận, nhưng Tần huynh thử nghĩ lại đi, Thẩm công tử đâu có gặp qua tình huống đó bao giờ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Bị dọa cũng là đương nhiên thôi, đã khóc sướt mướt hai ngày chưa ăn cơm rồi, chắc lúc này đang nghỉ ngơi.”



“Ta đi tìm hắn.” Tần Thiếu Vũ xốc chăn lên muốn xuống giường, toàn thân lại đau đớn giống như bị xe nghiền qua, rên lên một tiếng rồi siết chặt tấm chăn.



Mộ Hàn Dạ vội vàng ngăn hắn lại, “Quỷ Thủ tiền bối đã dặn rồi, ngươi không thể xuống giường.”



“Sư phụ cũng đến đây?” Tần Thiếu Vũ hoảng hốt.



“Không thì sao, bộ dáng của ngươi ngày đó, ngoại trừ Quỷ Thủ tiền bối, còn có ai cứu được.” Mộ Hàn Dạ nói, “Thời khắc mấu chốt may là có tiền bối kéo tấm cờ rách mới che ngươi lại được đó.



Lồng ngực Tần Thiếu Vũ bỗng khó chịu, phun ra một búng máu tụ đen thẫm.



Mộ Hàn Dạ thấy thế cũng không lo lắng, còn thở phào một cái, đứng dậy mở cửa ra, “Vào đi.”



Thẩm Thiên Lăng lao vào như một trận gió, nhào vào trong lòng Tần Thiếu Vũ.



Mộ Hàn Dạ chậc chậc lắc đầu, đi ra ngoài đóng cửa phòng lại cho hai người.



Chừng nào Tiểu Viễn mới có thể đỏ mắt nhào vào lòng mình như vậy ta, giống y như con bướm hoa.



Nửa đời sau cũng đáng.



“Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi.” Thẩm Thiên Lăng chùi vết máu đọng trên môi hắn, ngưỡng đầu hôn lên.



Tần Thiếu Vũ quay đầu đi, “Có mùi máu.”



“Ta rót nước cho ngươi.” Thẩm Thiên Lăng bưng tới một ly trà nóng, sau khi nhìn hắn uống xong, mới lại ngồi xuống bên giường, “Sư phụ đoán chiều nay ngươi sẽ tỉnh, giờ đang sắc thuốc trong y quán.”



“Ừ.” Tâm trạng Tần Thiếu Vũ không tốt.



Thẩm Thiên Lăng chỉ nghĩ hắn bị bệnh nặng mới khỏi nên không có tinh thần, vì thế chủ động ôm lấy eo hắn, “Không sao đâu.”



Giọng Tần Thiếu Vũ thật khẽ, “Không sao đâu?”



“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng tựa vào trước ngực hắn, “Sư phụ nói ngươi sau khi ngươi trải qua kiếp nạn này, nội lực sẽ tăng mạnh, nói không chừng ngay cả đại ca cũng không sánh bằng ngươi.”



Tần Thiếu Vũ chỉ nghe được bốn chữ “Trải qua kiếp nạn” này.



Đúng là kiếp a.



“Đói bụng chưa?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



Môi Tần Thiếu Vũ mấp mái mấy cái, nói, “Ngươi có giận không?”



“Sao ta phải giận.” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.



Biểu tình Tần Thiếu Vũ rất phức tạp.




Thẩm Thiên Lăng cười cười, xoay người ra cửa.



Buổi tối ngày thứ chín, ánh trăng trên trời rất sáng. Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên sóng vai đứng trên đài viễn vọng, nhìn chiến kỳ phần phật đón gió.



“Hắt xì.” Hoàng Đại Tiên đánh cái hắt xì thứ năm trong đêm nay.



Mộ Hàn Dạ thân thiết hỏi, “A Hoàng lạnh sao?”



Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực nói, “Ngươi đã hỏi câu này lần thứ năm rồi đó, có hỏi thêm năm mươi lần thì đáp án cũng vậy thôi, lạnh.”



Mộ Hàn Dạ ôm hắn, thâm tình tha thiết nói, “Lồng ngực bổn vương rất ấm áp.”



Hoàng Đại Tiên lại rất muốn tìm thứ gì đó đập đầu hắn, “Chỉ vì cho thấy lồng ngực ngươi rất ấm áp, mà chúng ta cứ phải đứng đây hóng gió sao? !”



Mộ Hàn Dạ nghe vậy thất vọng, “Hay là A Hoàng không cảm nhận được tình yêu dào dạt của bổn vương?”



Hoàng Đại Tiên dứt khoát lắc đầu.



Mộ Hàn Dạ chưa từ bỏ ý định, “Vậy A Hoàng cảm nhận rõ ràng chút đi.”



Hoàng Đại Tiên gần như bắt đầu hoài nghi, người nọ là cố ý muốn bị nhiễm phong hàn, nằm ở trên giường để mình lau người cho hắn.



Trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra a!



“Còn chút thời gian.” Mộ Hàn Dạ nói, “Không bằng chúng ta triền miên một hồi trước đi?”



Mặt Hoàng Đại Tiên trắng bệch, “Ở trên đài viễn vọng?”



Mộ Hàn Dạ nói, “Phong cảnh không tệ.”



“Nằm mơ!” Hoàng Đại Tiên cắn răng.



Mộ Hàn Dạ: …



“Đi thôi.” Hoàng Đại Tiên xoay người xuống đài.



Mộ Hàn Dạ lại kéo hắn vào trong ngực.



“Quậy đủ chưa!” Trong giọng Hoàng Đại Tiên đã có chút tức giận.



Mộ Hàn Dạ gác cằm trên vai hắn, “Đã nói rồi, còn chút thời gian mà.”



“Có ý gì?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.



Mộ Hàn Dạ nhìn ra xa xa, sau đó nói, “A, đến rồi.”



Hoàng Đại Tiên do dự nhìn theo hướng hắn đang nhìn, chỉ thấy tại nơi trời đất giao nhau, không biết từ khi nào đã xuất hiện chút ánh lửa, sau đó dần dần hợp thành một dải, bốc lên cuồn cuộn khói đen dưới ánh trăng, phủ đầy bầu trời đại mạc.



Từng trận tiếng vó ngựa truyền đến, cuộn lên từng trận cát vàng, cả đại địa dường như đang rung chuyển. Kỵ binh áo đen giống như thủy triều vọt tới Thành Lạc Nhật, tư thế không thể ngăn cản.



Hoàng Đại Tiên giật mình, “Đây là —— “



“Đừng sợ, là người một nhà.” Mộ Hàn Dạ nói, “Đại quân Sở quốc.”



“Ngươi cho Sở quân vào Thất Tuyệt quốc?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày, “Vì sao?”



“Vì sao không cho?” Mộ Hàn Dạ nhéo nhéo cằm hắn, “Thất Tuyệt quốc cộng thêm Sở quốc, mới có thể mang đến uy hiếp lớn nhất cho Bì Cổ Tam Thế. Tuy chuyện Diêm La binh đã giải quyết, nhưng ta cũng sẽ không để yên như vậy, hơn nữa thuốc phiện hoa anh túc trước đây, ta muốn tính rõ một lần với La Sát quốc.”



Hoàng Đại Tiên gật gật đầu, “ừ” khẽ một tiếng.



“Không vui?” Mộ Hàn Dạ hỏi hắn,



Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, “Sao ta lại không vui, chỉ có chụt ngạc nhiên thôi.” Dù sao trước đây tuy Sở quốc và Thất Tuyệt quốc chưa từng trở mặt, nhưng quan hệ chưa tốt tới nỗi có thể mượn binh lẫn nhau, lần này đột nhiên nhìn thấy nhiều Sở quân như thế, trong lòng không khỏi bất an.



“Sở Vương là người thông minh.” Mộ Hàn Dạ nói, “Hắn đã biết chuyện hoa anh túc của La Sát quốc, nếu không quan tâm mặc nó lan tràn, cuối cùng nhất định sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi. Nhưng Bì Cổ Tam Thế cũng chưa gây ra chuyện gì lớn, Sở quốc cũng không thể làm khó dễ. Lần này vất vả lắm mới có đám Diêm La binh kia làm cớ, sao hắn có thể không cho ta mượn binh? Về phần tính an toàn của quân đội, có dính dáng đến Truy Ảnh Cung và Thẩm gia, cho dù ta muốn dùng Sở quân mạo hiểm, phỏng chừng Tần huynh cũng sẽ không đồng ý. Cho nên lần mua bán này, Sở Vương chỉ có lời không lỗ.”



Hoàng Đại Tiên thở dài, “Thật không hổ là Hoàng đế, vừa nghe đã thấy đau đầu.”



“Hoàng đế và Hoàng đế cũng có chỗ khác nhau.” Mộ Hàn Dạ nói, “Sở Vương muốn quân lâm thiên hạ, ta lại chỉ muốn có được một người, tất nhiên sẽ không sống khổ tâm như hắn.”



Tâm Hoàng Đại Tiên mềm đi, đưa tay vỗ vỗ ngực hắn.



Hai người đứng ở trên đài cao, vẫn nhìn nhánh quân đội dần dần tới gần, rồi mới hạ lệnh mở cửa thành.



Người dẫn đầu Sở quân mặc chiến bào màu trắng, trong tay cầm một thanh trường thương màu bạc. Dưới ánh trăng chiếu rọi, anh tuấn mà còn đầy khí chất nghiêm nghị.



“Tam ca!” Thẩm Thiên Lăng nghe được tin tức đó, vội vàng chạy ra.



Tướng quân trẻ tuổi xoay người xuống ngựa, cười rạng rỡ đón được y, sau đó lập tức bất mãn, “Sao lại gầy vậy? Lúc trước lần nào gặp cũng mập hơn một chút mà.”



Thẩm Thiên Lăng buồn bực, câu phía sau không cần phải nói a!



Mỗi lần vừa gặp mặt là nói ta mập, còn có tình huynh đệ sâu sắc hay không.



Thật là phiền.