Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 153 : Tần cung chủ uy vũ khí phách!
Ngày đăng: 21:06 19/04/20
Edit & Beta:Spum-chan
“Ngươi định lừa ta cái gì?” Hoàng Đại Tiên nhướn mày.
Mộ Hàn Dạ lập tức nghiêm mặt nói, “Vừa rồi ta chưa nói gì hết, chắc chắn A Hoàng nghe lầm rồi.”
Hoàng Đại Tiên vỗ vỗ ngực hắn, “Nói chính sự đi, ngươi lo cái gì về Sở hoàng?”
“Còn có thể lo gì nữa chứ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Hiện giờ lãnh thổ của Thất Tuyệt quốc nhỏ như thế, mà Sở hoàng vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm, từ chuyện Bích Tuyền Tỳ là có thể nhìn ra. Dưới tình hình này nếu ta đánh bại La Sát quốc, chỉ sợ cho dù có Tần huynh và Thẩm minh chủ ở đây, thì giữa ta và Sở hoàng cũng khó tránh khỏi một hồi mâu thuẫn, không chừng còn xảy ra chiến tranh.”
“Ngươi muốn có La Sát quốc sao?” Hoàng Đại Tiên hỏi.
Mộ Hàn Dạ cười cười, “Ta muốn có nó làm gì, tuy trông lãnh thổ La Sát quốc không nhỏ, nhưng thôn xóm thành trì thích hợp để sinh sống lại cực kì ít, toàn bộ dân cư đều tập trung về phía Nam, phía Bắc chỉ có sông băng vô tận, một không thể ăn hai không thể mặc, lấy nó về để làm vậy bày trí hay sao?”
Hoàng Đại Tiên nhìn hắn một hồi, sau đó nói, “Từ xưa đến nay, chỉ sợ chưa từng có Hoàng đế như ngươi.”
Mộ Hàn Dạ cười nói, “Ngươi đang khen ta sao?”
Hoàng Đại Tiên nghĩ nghĩ, “Miễn cưỡng xem là vậy.”
Mộ Hàn Dạ bất mãn, “Còn thêm vào chữ ‘Miễn cưỡng’ làm gì.”
“Kỳ thật như bây giờ, cũng xem như là kết quả tốt nhất.” Hoàng Đại Tiên nói, “Đại quân La Sát liên tiếp bại lui, Bì Cổ Tam Thế tất nhiên sẽ có bóng ma trong lòng, từ giờ về sau ít nhất cũng có thể thành thật hai ba mươi năm. Mà sau khi Sở Vương biết được chúng ta rõ ràng có thể đoạt được La Sát quốc, nhưng rốt cuộc vẫn từ bỏ, cũng sẽ biết rõ điều này tượng trưng cho cái gì, chúng ta đã nhượn bộ đến mức này, thì về sau hắn cũng sẽ bớt lo về Thất Tuyệt quốc hơn.”
Ý cười trong mắt Mộ Hàn Dạ càng sâu.
Hoàng Đại Tiên khó hiểu, “Ngươi cười cái gì?”
Mộ Hàn Dạ xoa bóp hắn mặt, “A Hoàng vừa mới nói ‘Chúng ta’ .”
Hoàng Đại Tiên: …
Vì sao hắn toàn chú ý tới mấy chỗ kỳ quái không vậy?
“Nhưng có một điều ngươi nói sai rồi, cái này không phải là nhượn bộ, ta cũng sẽ không nhượn bộ trước bất kỳ ai.” Mộ Hàn Dạ kéo hắn đứng lên, “Dân phong của La Sát quốc rất hung hãn, trời sinh đã thích đánh giết lẫn nhau, nhưng bởi vì vấn đề thời tiết, nên dân chúng không thể giàu lên nổi, mấy chuyện phóng hỏa cướp bóc giết người đôi khi cũng sẽ xảy ra. Ta lại đang sống yên lành tại nước mình, cần gì đón lấy cục diện rối rắm này thay Bì Cổ Tam Thế?”
“Không muốn cứu vớt vạn dân trong biển lửa sao?” Hoàng Đại Tiên trêu chọc.
Mộ Hàn Dạ nói, “Ta chỉ muốn A Hoàng cứu vớt ta khỏi dục hỏa mà thôi.”
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ chờ mong nói, “Kỳ thật trong đại trướng cũng không tệ.”
Hoàng Đại Tiên lùi về phía sau hai bước.
Mộ Hàn Dạ nói, “Hơn nữa cũng không ai dám nhìn.”
Lưng Hoàng Đại Tiên đã đụng vào giường.
Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng quắc.
Hoàng Đại Tiên dứt khoát nói, “Đứng lại.”
Mộ Hàn Dạ dừng chân nói, “Cách A Hoàng hơi xa, ta với không tới.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Không phải kích thước của ta có vấn đề đâu.”
Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, bước tới ôm vai hắn, nhẹ nhàng hôn lên.
Đáy mắt Mộ Hàn Dạ mang ý cười, hai tay ôm siết vòng eo thon gầy của hắn, làm sâu nụ hôn này.
Giữa lúc miệng lưỡi tương giao, ngay cả hô hấp cũng trở nên nóng bỏng. Trên giường có trải da bạch hổ mềm mại, Mộ Hàn Dạ bế người đặt lên đó, động tác rất dịu dàng.
Hoàng Đại Tiên hơi nhắm mắt lại, cảm nhận ngọn lửa hắn đang dấy lên trên người mình. Nghĩ đến đây là trong quân doanh, lập tức có chết cũng không muốn lên tiếng, luôn cắn chặt môi dưới, chỉ khi người phía trên làm càn quá mức, mới phải cúi đầu rên rỉ, ngay cả mày cũng nhíu chặt lại.
Chắc là vì thân thể quá yếu, cho nên mái tóc Hoàng Đại Tiên cũng không đen như màu mực, mà có hơi vàng vàng, nhẹ nhàng tán ra trên gối, Mộ Hàn Dạ thấy mà đau lòng, lại cúi đầu hôn hôn, “Tiểu Viễn.”
“Hửm?” Hai tay Hoàng Đại Tiên vòng qua vai hắn.
“Không có gì.” Mộ Hàn Dạ ôm hắn cọ cọ, “Muốn gọi ngươi thôi.”
Hoàng Đại Tiên cười cười, càng ôm chặt hơn.
Tuy không phải hồng la trướng noãn, nhưng cũng được nhất thưởng tham hoan.
Lại qua một ngày, tín sứ La Sát quốc lại đưa thư tới, Bì Cổ Tam Thế hẹn hai người đến trước cửa thành thương lượng.
“Trước cửa thành?” Thẩm Thiên Lăng xem thư, buồn bực nói, “Nơi đó ngay cả chỗ ngồi cũng không có.” Chỉ là một mảnh rừng núi hoang vắng thôi a.
“Không thì thế nào.” Tần Thiếu Vũ búng búng đầu y, “Nơi này thì có chỗ ngồi, nhưng cho Bì Cổ Tam Thế mười lá gan hắn cũng không dám đến.”
“Thất Tuyệt Vương thấy thế nào?” Thẩm Thiên Phàm hỏi Mộ Hàn Dạ.
“Tất nhiên là đồng ý rồi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Bằng không sẽ như lời Tần huynh nói, theo cái bộ dạng sợ đầu sợ đuôi của Bì Cổ Tam Thế, chỉ sợ có thêm ba năm năm nữa hắn cũng không dám chui ra.”
“Khó trách có thể hợp tác với Chu Giác.” Thẩm Thiên Lăng ghét bỏ, “Thì ra là giống nhau, vừa ngu lại vừa rất sợ chết.”
Tần Thiếu Vũ bật cười, “So sánh hay đó, lần sau khi thả ra tin đồn, nhất định có thể làm Bì Cổ Tam Thế tức chết.”
“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm.
“Tất nhiên.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mặt y, “Lăng Nhi nói cái gì cũng đúng hết.”
“Khụ khụ!” Thẩm Thiên Phàm ho khan, hai người này còn được không đây, tâm tình cũng không thèm nhìn chỗ.
Thẩm tiểu thụ nhìn trời.
Chu Sa đang rất vui vẻ nhìn hai người, thình lình bị cắt ngang, vì thế bất mãn nhìn Thẩm Thiên Phàm, “Vị tướng quân này, gần đây có phải thận ngươi bị hư không?”
Thẩm Thiên Phàm bị sặc nước miếng, thiếu chút nữa ho cả phổi ra.
(*) Sĩ khả sát bất khả nhục: kẻ sĩ có thể bị giết nhưng không thể bị sỉ nhục.
Tần Thiếu Vũ uy hiếp, “Không là đánh mông ngươi đó.”
Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng rất kiên định.
Tần Thiếu Vũ nhấc người lên, một tay đặt trên đầu gối.
Đừng mà! Thẩm tiểu thụ nước mắt lưng tròng giãy dụa, vậy mà muốn đánh thật sao, còn có tính người không đây.
Tần Thiếu Vũ cười đến đau dạ dày, hung hăng ôm chặt người vào lòng, “Heo con.”
Thẩm Thiên Lăng giận dỗi nhéo tay hắn.
Tần Thiếu Vũ hôn lên vành tai khéo léo kia, nhẹ giọng tâm tình với y.
Thẩm Thiên Lăng: …
Tần Thiếu Vũ cười khẽ, càng ôm y chặt hơn.
Nhìn lỗ tai hắn bị mình nhéo đến đỏ hồng, Thẩm Thiên Lăng thấy rất áy náy, tựa vào vai hắn nhẹ nhàng xoa xoa, rồi lại vươn người lên liếm liếm.
Muốn mạng người rồi… Tần Thiếu Vũ hít sâu một hơi, đè y xuống dưới thân.
“Phải nhẹ một chút.” Thẩm Thiên Lăng kéo kéo tóc hắn, ngoan ngoãn đến mức khiến người đau lòng, “Ngày mai còn phải lên đường.”
Tần Thiếu Vũ cúi đầu, hôn thật sâu lên môi y.
Cục Bông từ trong ổ ló ra nửa đầu, cẩn thận quan sát tình hình trước mặt một chút, sau đó chíp chíp phát ra tiếc nuối từ nội tâm, ngậm viên bảo thạch nho nhỏ đi tìm Thẩm Thiên Phàm làm nơi nương tựa.
Đúng là hiểu chuyện đến mức khiến người tan nát cõi lòng.
Sắp lo việc nhà được rồi.
Bởi vì tối nay có hơi mệt mỏi, cho nên sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng nằm nướng trên giường, mãi đến giữa trưa mới thức dậy.
“Heo con.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y, “Thiên Phàm vốn định cáo biệt với ngươi, ai ngờ đợi hết nửa ngày cũng không thấy ngươi thức dậy.”
“Tam ca đã đi rồi sao?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Đại quân nhiều người hơn chúng ta, gấp rút lên đường cũng đã chậm lắm rồi, một khắc cũng không thể lãng phí.”
“Sao ngươi không đánh thức ta.” Thẩm Thiên Lăng mặc y phục.
“Thiên Phàm muốn gọi, nhưng bị ta đuổi đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không cho ai quấy rầy ngươi ngủ hết.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp ngươi còn dữ hơn chút nữa được không, chúng ta phải hòa thuận thân thiết chứ.
“Bánh bao thịt trong thành này không tệ, ngươi nhất định sẽ thích.” Tần Thiếu Vũ buộc đai lưng cho y, “Mấy ngày này cùng đại quân gấp rút lên đường cũng mệt mỏi rồi, chúng ta ở đây nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ngồi xuống giường xoa xoa eo.
Tần Thiếu Vũ cười như không cười.
Thẩm Thiên Lăng giận, “Vẻ mặt gì đây hả?!”
Tần Thiếu Vũ nghiêm mặt nói, “Tất nhiên là đau lòng.”
“Nhàm chán!” Thẩm Thiên Lăng giận dữ đẩy hắn ra, tự mình xuống lầu ăn bánh bao.
Thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng chưa làm xong bài tập, nên bị phu tử xx cho mệt nhừ gì đó, nam nhân của y quả là hết cứu rồi!
“Thẩm công tử thức rồi sao.” Tiểu nhị rất nhiệt tình, vội vàng lau sạch băng ghế cho y, rồi rót một bình trà thơm.
“Cảm ơn.” Thẩm Thiên Lăng ngồi trên ghế, hiếu kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hình như hôm nay trong thành rất náo nhiệt.”
“Đúng vậy.” Tiểu nhị nói, “Công tử không biết sao? Hôm nay là ngày đại tiểu thư của Thái Đao Môn luận võ kén rể, mấy môn phái giang hồ có tiếng một chút đều đến đây.”
“Thái Đao Môn?” Thẩm Thiên Lăng sửng sốt, mấy năm nay hắn cũng theo Tần Thiếu Vũ gặp qua không ít chưởng môn môn phái, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe được cái tên môn phái… bình dân đến thế.
(Thái Đao菜刀 là dao bếp, dao làm thức ăn.)
Cho dù có tên là Khảm Đao Môn thì cũng tốt hơn nhiều, ít nhất nghe rất khí phách!
(Khảm đao砍刀là dao phay, dao bầu)
“Là một bang phái ở Đông Bắc.” Tần Thiếu Vũ ngồi xuống cạnh y, “Không lớn không nhỏ, chưởng môn tên là Lý Thái Thái.”
(Thái thái菜菜nghĩa là thức ăn)
“Phốc.” Tuy hơi thiếu đạo đức, nhưng thật sự nhịn không được, Thẩm Thiên Lăng cười hết cả buổi.
Lý Thái Thái.
Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói, “Phó chưởng môn tên Lý Tiểu Đao, là hai huynh đệ.”
“Cho nên mới gọi là Thái Đao Môn sao?” Thẩm Thiên Lăng chậc chậc, “Vừa nghe là biết chưa từng đi học.”
“Không chừng có học đó? Chỉ là không chịu làm bài tập thôi.” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, ánh mắt rất có thâm ý.
Vì thế Thẩm tiểu thụ lập tức mặt đỏ.
Trên đời này cũng không phải học trò nào cũng vô sỉ như ngươi vậy đâu.
Mục đích đi học lại là xx phu tử, Khổng thánh nhân mà biết nhất định sẽ òa khóc đó.
Thật không biết xấu hổ.