Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 157 : Máu phượng hoàng!

Ngày đăng: 21:06 19/04/20


Edit & Beta:Spum-chan



Bởi vì lo sẽ bị phát hiện, cho nên mãi đến đêm khuya, Thẩm Thiên Phong mới âm thầm đi đến nhà Kim Ngọc, mang Diệp Cẩn về khách sạn.



“Chíp!” Cục Bông nhìn thấy hai người đi vào, lập tức đứng trên bàn xòe ra hai cánh, cho Diệp Cẩn xem quần áo mới của mình —— Chật quá! Chân cánh gì cũng bị bó hết, bay không nổi.



“Lại mập rồi.” Diệp Cẩn ôm nó xoa xoa, “Lần sau làm rộng chút cho ngươi.”



Thẩm tiểu thụ âm thầm kháng nghị, cũng đâu có mập đâu biết không, rõ ràng là trưởng thành mà, nói không chừng ngày mai là có thể cao đến chín thước rồi.



“Chíp!” Mắt đậu đen của Cục Bông rất nghiêm túc.



“Giờ chúng ta đi đo kích thước nào.” Diệp Cẩn ôm nó định về phòng.



“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười giữ chặt y, “Ít nhiều gì cũng nói xong mọi chuyện đã chứ.”



“Tiểu thư Lý gia kia không có mang thai.” Diệp Cẩn bĩu môi, “Cũng không có bị bệnh, giả vờ thôi.”



“Mang thai thì phải giả thế nào.” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Chẳng lẽ nàng nói có mang, Lý chưởng môn cũng không tìm đại phu đến kiểm tra sao?” Tuy nói châu thai ám kết không phải chuyện gì tốt lành, nhưng đó vẫn là con gái ruột, dù thế nào cũng không thể không quan tâm, càng đừng nói tới mỗi ngày trong nhà bếp đều có sắc thuốc, chắc chắn là đã tìm đến đại phu rồi.



“Kỳ thật muốn giả thành mạch tượng của người mang thai, cũng không phải việc gì khó.” Diệp Cẩn nói, “Dùng vài vị thuốc là có thể làm được rồi, không tin ngươi có thể dùng thử xem. Đến lúc đó nằm trong màn vươn tay ra, dù là đại phu có kinh nghiệm tới đâu cũng sẽ bị lừa.”



Thẩm Thiên Lăng 囧囧, ai muốn thử cái thứ này chứ, ta cũng đâu có biến thái.



“Lý Y Thủy được nuôi trong khuê phòng, tuyệt đối không thể đụng vào mấy vị thuốc đó.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tám chín phần là có người giúp nàng.”



“Theo tình hình quan sát mấy ngày nay của ám vệ, rất có khả năng chính là vị đại nương dọn phòng kia.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nghĩ cách điều tra đi, ta cảm thấy bà ta có vấn đề.”



Diệp Cẩn gật đầu, lại nói, “Còn có một việc, hôm nay khi Lý Y Thủy nhìn thấy mấy món trang sức bằng vàng, hình như rất vui vẻ.”



“Chẳng lẽ nàng thật sự muốn thành thân?” Thẩm Thiên Lăng sửng sốt.



“Vậy thì cũng không hẳn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Có thể giả mang thai, nhưng nhiều nhất chỉ có thể giả hai ba tháng. Dựa theo mức độ quan tâm của Lý Thái Thái với chuyện này, đến khi đó nếu nàng không có dấu hiệu mang thai, thì dù muốn giả hư thai, chỉ sợ cũng không thể.”



“Cho nên Lý Y Thủy đang tự đẩy mình vào ngõ cụt sao?” Thẩm Thiên Lăng nói.



Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Nếu ta không đoán lầm, hẳn là nàng định trốn khỏi Thái Đao Môn, nhìn thấy trang sức vàng lại vui vẻ, là vì có lộ phí.”



“Nếu là vậy, đã có thể giải thích rõ ràng rồi.” Diệp Cẩn nói, “Hoặc là bỏ trốn cùng tình lang, hoặc là cảm thấy có người muốn hại nàng, cho nên phải chạy trốn trước một bước. Khả năng nào lớn hơn?”



Ba người còn lại trăm miệng một lời, “Loại thứ hai.”



“Chíp!” Cục Bông cũng cùng kêu một tiếng, rất muốn tham gia thảo luận với mọi người.



Thật là có chí khí.



“Cho nên lúc này chúng ta có hai việc cần làm nhất.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Một là thăm dò đại nương dọn phòng, hai là tra xem rốt cuộc Lý Y Thủy có người trong lòng hay không. Điều tra rõ hai việc này thì có thể giải quyết hơn phân nửa chuyện này rồi.”
“Cổ trùng có tác dụng gây tê.” Diệp Cẩn nói, “Cho nên không đau đâu.”



Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Phong đứng ở bên bàn, nhận trách nhiệm làm nhân viên bảo hộ, trong lòng cả hai đều có cảm xúc khó nói thành lời.



Phí một phen công sức, rốt cuộc Diệp Cẩn cũng lấy được vật cứng kia ra. Tiếp đó phá mủ để máu chảy ra, cuối cùng mới dùng băng vải quấn lại, thả nó vào cái ổ phủ kín bông và chăn mền mềm mại.



Mắt đậu đen của Cục Bông đầy tủi thân!



“Phượng Hoàng cũng có thể bị trúng độc trùng sao?” Tần Thiếu Vũ khó hiểu.



Thẩm Thiên Phong ho khan hai tiếng, “Không phải độc trùng bình thường, là cổ vương Tiểu Cẩn nuôi.”



Thẩm Thiên Lăng: …



Tần Thiếu Vũ: …



Đi nuôi cái thứ này sao không chịu nhốt kĩ chứ…



“Chíp!” Cục Bông giơ móng vuốt, chỉ vào cái đĩa.



“Ta đi đổ máu bầm.” Diệp Cẩn bưng cái đĩa lên.



“Chíp! ! !” Cục Bông trông như rất sốt ruột.



Diệp Cẩn có chút sửng sốt.



“Chíp chíp!” Cục Bông uỵch uỵch chạy đến, ra sức ngửa đầu nhìn y.



Diệp Cẩn chần chờ rồi đặt lại cái đĩa lên bàn.



“Chíp.” Lúc này Cục Bông mới yên tĩnh lại, xoay người khập khiễng quay về trong ổ, tiếp tục nằm sấp xuống nghỉ ngơi.



Bệnh nhân gì đó, thất là đáng thương.



Rất đáng được nằm trong đống hạt dưa và bò khô.



“Không cho đổ sao?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.



Diệp Cẩn lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không hiểu.



“Cứ để đó trước đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tránh nó lại kêu chíp chíp nữa.”



Tần Thiếu Vũ nhìn cái đĩa, sau đó nói, “Đông lại?”



“Nhanh như vậy.” Diệp Cẩn bất ngờ. Nhìn kỹ lại, chỉ thấy chút máu bầm bị lấy ra kia hình như đang chậm rãi đông cứng lại. Thử đưa tay chạm vào, vậy mà thật sự… cầm lên được.