Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 160 : Tiểu ngạo kiều khẩu thị tâm phi!

Ngày đăng: 21:06 19/04/20


Edit & Beta:Spum-chan



Mà trong khách sạn, sau khi Diệp Cẩn biết được tin này, quả nhiên có hơi sững sờ, “Đi một mình?”



“Dạ.” Ám vệ báo lại, “Chuyện xảy ra quá bất ngờ, đại thiếu gia cũng không kịp an bài nhiều, chỉ có thể bảo thuộc hạ trở về bẩm báo.”



“Đi Đông Bắc?” Diệp Cẩn lại hỏi.



Ám vệ gật đầu.



Đầu Diệp Cẩn có hơi choáng.



“Cũng đừng quá lo.” Thẩm Thiên Lăng an ủi y, “Đại ca không phải người xúc động liều lĩnh, nếu không nắm chắc, thì sẽ không mạo hiểm đâu.”



Sắc mặt Diệp Cẩn trắng bệch, nửa ngày cũng không nói chuyện.



Nạn mãng xà hôm đó còn rõ ràng như mới hôm qua, gần như chỉ nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được khí tức tanh tưởi kia phả vào mặt. Ai cũng không biết trong Tuyết Nguyên mênh mông rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu bí mật, càng không biết sau đó có xảy ra chuyện gì không, đừng nói tới ở đó còn có mấy vạn phản quân của Chu Giác mai phục. Đại quân Sở quốc cũng chỉ đóng quân ở bên cạnh không dám đi vào, cho dù hắn có võ công cao cường, nhưng sao có thể một mình xông vào trong chứ?



“Yên tâm đi.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ vai y, “Điều ngươi nghĩ đến, nhất định Thiên Phong cũng nghĩ ra, hắn sẽ không một mình đi vào Tuyết Nguyên đâu.”



“Đúng đó.” Thẩm Thiên Lăng cũng ở bên phụ họa, “Đại ca nhất định không sao đâu.”



Diệp Cẩn thầm thở dài, ngồi ở bên bàn xuất thần.



Vì thế tối hôm nay, Thẩm tiểu thụ chủ động ôm gối nằm đi qua phòng bên ở cùng tẩu tử, đúng là tiểu quần bông tri kỷ! Để lại Tần cung chủ một mình chán muốn chết, vì thế xách Tiểu Phượng Hoàng từ trong ổ ra, chơi ném cao cao kịch liệt.



“Chíp!” Vẻ mặt Cục Bông rất oán niệm, mau thả về đi, buồn ngủ.



“Vẫn là ngươi tốt nhất.” Tần Thiếu Vũ lấy ngón tay cọ cọ nó, “Mỗi ngày trừ ăn thì chính là ngủ, cái gì cũng không cần nghĩ.”



Đừng có chọt bậy nha! Cục Bông lắc lư chui vào chăn, giấu mình đi.
Đời chim mà không có hạt dưa, rất không hoàn chỉnh.



Một đường này gió êm sóng lặng, mắt thấy đã sắp tới Tuyết Nguyên cực Bắc, Lý Anh lại đột nhiên dừng trong Thành Tịch Mai, không đi nữa.



Đoàn xe của Truy Ảnh Cung tất nhiên không thể dừng lại theo hắn, vì thế sau khi ở lại một đêm, liền tiếp tục rời thành gấp rút lên đường. Sau khi dân chúng thấy được đều rất không nỡ, ai nấy cảm khái sao lại đi mất rồi, chúng ta còn chưa được chạm tới bàn tay mềm mại của Thẩm công tử mà! Đương nhiên dân chúng cũng không biết, ngay đêm đoàn xe rời thành, Tần Thiếu Vũ đã mang theo Thẩm Thiên Lăng, cùng Diệp Cẩn đi vòng lại, chỉ có vài ám vệ đi theo, những người khác tiếp tục đi về phía Bắc, trùng trùng điệp điệp đi đến Trường Bạch Sơn —— may là đã cách rất gần, cũng không sợ bị nhận ra.



Thành Tịch Mai là nơi đóng chủ doanh của quân Đông Bắc, cho nên mọi người trực tiếp vào ở trong phủ của Đô đốc Vệ Dương, một là tiện làm việc, hai là dễ dàng che giấu hành tung.



Dàn xếp xong cũng đã đến nửa đêm. Diệp Cẩn ngồi trên giường, tiếp tục xuất thần vuốt ve khối ngọc nhỏ kia. Trên bàn đặt hai ổ chăn song song nhau, Cục Bông và thỏ con đều đang há miệng ngủ khò khò, trông qua rất vô ưu vô lự.



Dù sao cũng không thấy buồn ngủ, Diệp Cẩn dứt khoát đứng dậy thắp nến trên đầu giường, thuận tay lấy qua một quyển sách lật xem. Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ lại truyền đến một vài động tĩnh, vì thế y lập tức cảnh giác đứng lên, tiện tay cầm lấy một bao thuốc bột.



Cửa sổ chợt bị người đẩy ra, một bóng đen thả người nhảy vào. Đợi thấy rõ người đến là ai, Diệp Cẩn lập tức ngây người, ngay cả gói thuốc trên tay bị rớt cũng không biết.



Thẩm Thiên Phong đóng cửa sổ lại, bước đến cười nhìn y, “Ta về rồi.”



“Sao ngươi…” Diệp Cẩn chưa sắp xếp xong câu từ.



“Ta để lại ám hiệu, Thiếu Vũ liền tới tìm ta.” Thẩm Thiên Phong nhẹ giọng nói, “Hắn nói sẽ tạm thời giám thị thay ta, bảo ta về xem ngươi.” Đương nhiên lời nói vốn dĩ không phải thế này, mà là “Nếu ngươi còn không về, chỉ sợ hắn sẽ đem chúng ta đi ngâm thuốc hết”, nhưng câu này thì không thể nói.



Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn.



“Mấy ngày nay không ngủ ngon sao?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Sao sắc mặt khó coi như vậy.”



“Còn không biết xấu hổ nói ta sao.” Diệp Cẩn bĩu môi, “Bẩn quá, cách xa ta một chút!” Vừa nói, vừa tiếp tục ôm lấy hắn chặt hơn.



Khẩu thị tâm phi gì đó, tiểu ngạo kiều mạnh miệng gì đó.



Cũng đáng yêu đó chứ.