Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 19 : Rốt cục có còn muốn đi võ lâm đại hội hay không?

Ngày đăng: 21:03 19/04/20


Edit & Beta:Spum-chan



Hoàng Đại Tiên bị cái tiếng “À” bách chuyển thiên hồi kia đánh trúng một cái, vì thế thẹn quá thành giận nói, “Đây chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao, ta trộm đồ của hắn, tất nhiên hắn phải nghĩ cách đoạt lại!” Có gì mà à tới à lui chứ!



“Đúng vậy đúng vậy.” Ám vệ gật đầu, đúng là đương nhiên nha. Lẻ loi một mình trà trộn vào Hoàng cung Thất Tuyệt trộm đồ, sau đó bị Mộ Hàn Dạ rượt chạy khắp toàn quốc, trong lúc đó đã xảy ra những chuyện gì bọn ta không có nghĩ bậy đâu nha.



Vô cùng thuần khiết.



Hoàng Đại Tiên tức đến choáng đầu, xoay người tức giận trở về chỗ ở.



Ám vệ bày ra vẻ mặt vô tội, rõ ràng vừa nãy bọn ta chỉ hùa theo thôi mà. Vậy cũng tức giận được sao, thật khó hiểu.



“Việc tìm thư sinh thế nào rồi?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



Ám vệ lập tức chấn chỉnh tinh thần, “Bọn ta tìm được đúng mười người!”



“Nhiều như vậy?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.



“Không nhiều đâu.” Ám vệ rất nghiêm túc, “Mười là ít rồi, nếu tung tin tìm, bảy mươi tám mươi cũng có.”



Không sai, đây chính là lực lượng cường đại của CP quốc dân trong truyền thuyết đó.



“Giữ lại hai người đáng tin, những người khác cho chút bạc rồi đuổi đi đi.” Tần Thiếu Vũ đi về phía thư phòng, “Đi dặn với nhà bếp, chuẩn bị cho Lăng nhi một ít canh ngọt.”



Canh ngọt cái gì, chẳng lẽ không phải là nên ở lại tự tay đút cho công tử sao, ám vệ nghe vậy lập tức kịch liệt lên án, cứ vậy mà đi thẳng đến thư phòng, cung chủ đúng là vô tình vô nghĩa.



Đương nhiên, loại lên án này chỉ giới hạn trong nội tâm, nếu thật sự nói ra miệng thì nhất định sẽ bị bắt đi chùi nhà xí, nghiêm trọng hơn còn có thể bị bán đi nữa đó.



Nghĩ thôi đã thấy thê thảm trời.



Bởi vì đêm trước có hơi vận động quá độ, cho nên hôm nay Thẩm Thiên Lăng cũng không đến phòng thu chi, sau khi ăn xong điểm tâm liền vào trong sân đọc sách, rồi tắm rửa cho Cục Bông, cũng không mất quá nhiều thời gian.



Đến lúc cơm chiều, Tần Thiếu Vũ rốt cục trở về, đầu vai còn đọng chút sương.



“Ủa.” Thẩm Thiên Lăng có hơi bất ngờ, “Ta tưởng đêm nay ngươi phải ở lại phủ nha.”



“Bàn xong chuyện tất nhiên phải về nhà.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhà của mình không ngủ, chạy tới quan phủ làm gì.”



“Ta là sợ ngươi vì gấp rút lên đường nên mệt mỏi.” Thẩm Thiên Lăng đặt Cục Bông lên bàn, ra ngoài bảo người chuẩn bị nước tắm.
“Không có, ngươi chuẩn bị là được.” Thẩm tiểu thụ đút Cục Bông dùng bữa ăn toàn rau là rau, “Đều là người một nhà, không cần cố ý chuẩn bị lễ vật làm gì.”



Cục Bông ngậm chặt miệng, đôi mắt đậu đen vô cùng kiên nghị.



“Không được.” Thẩm Thiên Lăng cố cạy miệng nó ra, “Tất cả đại phu đều nói ngươi quá mập, về sau phải giảm cân.”



“Chíp!” Cục Bông ai oán đá móng vuốt, ăn rau xanh gì chứ, sống không bằng chết.



“Cung chủ.” Ám vệ cầm một quyển sách nhỏ vào viện, “Đã viết xong theo dặn dò của người.”



“Cái gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng tò mò.



Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Hiệp nghị thông thương với bộ tộc Tây Nam.”



Thẩm Thiên Lăng vừa định đưa tay lấy, sau khi nghe xong lập tức rút tay về.



Vừa nghe đã thấy nhàm chán.



Tần Thiếu Vũ nhận lấy quyển sách, bất động thanh sắc bỏ vào trong ngực.



Ám vệ có ngàn vạn cảm khái, phu nhân nhà ta đúng là đơn thuần, cung chủ nói cái gì là tin cái đó.



“Còn chuyện gì khác không?” Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.



“Còn.” Ám vệ gật đầu, “Vừa nãy Ôn đại nhân phái người đến truyền lời, nói đã tìm được đầu bếp Vương Chùy trên thuyền hoa.”



“Tìm được?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.



“Không sai.” Vẻ mặt ám vệ có chút phức tạp, “Đáng tiếc cũng đã biến thành một cổ thi thể.”



Tần Thiếu Vũ nghe vậy nhíu mày.



“Muốn xuống núi xem thử không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



Tần Thiếu Vũ gật đầu, dặn dò ám vệ, “Nói với Ôn đại nhân khoan hãy chạm vào thi thể, ta và Hoa Đường sẽ tới ngay.”



Hết