Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 2 : Quốc gia khổ sở!
Ngày đăng: 21:03 19/04/20
Edit & Beta:Spum-chan
Ám vệ dẫn theo tráng hán kia lên lầu, thực khách chung quanh nhìn hắn với ánh mắt đồng tình. Đây rốt cục là xui xẻo đến mức nào chứ, thường ngày không thấy đến gây sự, lại chọn ngay ngày có mặt Tần cung chủ và Thẩm công tử mà đến, đời người quả thực như một bàn trà a.
Trong nhã gian, Tần Thiếu Vũ bóc vỏ hạt thông cho Thẩm Thiên Lăng. Ám vệ ở ngoài cửa nói, “Cung chủ, mang người đến rồi.”
“Mở miệng.” Tần Thiếu Vũ đưa hạt thông qua.
Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn cúi đầu ăn.
Cánh môi mềm mại ma xát trong lòng bàn tay, trong lòng Tần Thiếu Vũ cũng có chút ngứa, vì thế nghiêng qua, hôn một cái lên mặt y.
“Đừng lộn xộn.” Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, “Còn có người chờ ở bên ngoài.”
“Ngươi đoán là chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
“Sao ta biết được.” Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, nói, “Nghe tiếng hắn kêu gào lúc trước, chắc là có người họ Hoàng trộm đồ của hắn đi?”
“Nghĩ giống ta.” Tần Thiếu Vũ vừa lòng gật đầu, “Nếu cả hai ta đều đoán đúng, vậy tối nay chúc mừng một chút đi a.”
“Vì sao?” Thẩm tiểu thụ giận mà trách cứ, ngươi không phải thời thời khắc khắc đều muốn tìm lý do làm cái loại chuyện kia chứ a, thân là một đại hiệp chẳng lẽ không thể thanh tâm quả dục một chút sao, Ma Giáo mới có thể cả ngày hoang dâm vô độ biết không!
Tần Thiếu Vũ lưu loát nói, “Bởi vì chúng ta tâm linh tương thông.”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Cứ quyết định như vậy.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mặt y, sau đó mới vọng ra cửa nói, “Vào đi.”
Mà trong khoảng thời gian đó, tráng hán ở ngoài cửa đã bị ám vệ trộm cung cấp cho vô số tư tưởng linh tinh, chẳng hạn như “Tính tình cung chủ nhà ta rất hung hãn” “Cung chủ nhà ta giết người không chớp mắt” “Cung chủ nhà ta lãnh khốc vô tình” “Cung chủ nhà ta là thị huyết cuồng ma”, cho nên hắn sợ đến vỡ mật rồi, lúc vào cửa có hơi chần chờ, ngay cả đầu gối cũng như nhũn ra. Ám vệ ở phía sau thấy mà đau răng, đi ba bước lùi hai bước, Đông Bắc đại ương ca (một điệu múa của Trung quốc, vũ điệu chính là xoay tròn) cũng xoay không được tiêu chuẩn như ngươi.
“Nhanh!” Ám vệ thúc giục.
Dù sao trốn cũng không thoát, tráng hán hít sâu một hơi, rốt cục run run đẩy cửa vào.
Dựa theo miêu tả của ám vệ lúc trước, hắn tưởng rằng mình sắp nhìn thấy một đầu lĩnh thổ phỉ giết người như ma, ai ngờ tình cảnh trong phòng lại khác biệt rất nhiều so với suy nghĩ của hắn.
Một bạch y công tử ngồi bên bàn, bộ dạng thanh tú khí chất điềm đạm, chỉ cầm chén trà nhìn hắn, mà người ngồi cạnh y là một hắc y nam tử, đang chậm rãi bóc hạt thông, trên mặt không có quá nhiều biểu tình, nhưng lại khiến người ta bất giác cảm thấy áp bách.
“Vậy Hoàng Đại Tiên là sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Hắn là người Hán.” Thiết Đầu Lão Tam nói, “Nửa năm trước Vương ta đi tuần săn thú, từ xa bắn tên về phía một con sa hồ, nhưng ngã xuống lại là Hoàng Đại Tiên.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Sao lại xuất hiện tình tiết ảo quá vậy trời.
“Lúc ấy chúng ta cưỡi ngựa từ xa đến, đều tưởng là hồ ly.” Thiết Đầu Lão Tam tiếp tục nói, “Cho nên sau khi nhìn thấy hắn thì ai cũng kinh ngạc, nói đến cũng kỳ quái, lúc ấy tuy cả người hắn đầy máu, nhưng vẫn nói nói cười cười đứng lên, dễ dàng rút mũi tên khỏi ngực, không thấy chút đau đớn nào.”
“Sau đó các ngươi tin hắn là đại tiên thật sao?” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.
Thiết Đầu Lão Tam phẫn hận nói, “Vương ta lấy lễ đối đãi với hắn, đón vào trong cung mỗi ngày ăn ngon uống tốt, thậm chí còn sắp xếp vũ nương và ca cơ cho hắn, hắn vốn đã nhận lời sẽ vì Vương ta biến ba ngàn dặm đại mạc hoang vu thành ốc đảo nhạc thổ, nhưng ai biết hắn sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức hơn nửa năm, trong một đêm mưa lại âm thầm trốn mất, còn mang đi Bích Tuyền Tỳ của Vương ta!”
“Bảo bối?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Tất nhiên.” Thiết Đầu Lão Tam gật đầu, “Bích Tuyền Tỳ là bảo vật do các đời tổ tiên truyền lại, truyền thuyết nói rằng nếu gặp được người hữu duyên, sẽ có thể khiến đại mạc tuôn ra suối mát, khắp nơi có cỏ cây sinh sôi đất đai màu mỡ, còn có cả gia súc và ruộng tốt nữa.”
“Nghe cũng có chút thú vị.” Tần Thiếu Vũ sờ cằm.
“Ngươi muốn giúp sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi. Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại thì quốc gia này cũng quá xui xẻo rồi, từ cái tên Thất Tuyệt (khí tuyệt) là biết, giờ còn vô duyên vô cớ bị người ta cướp mất quốc bảo, vất vả lắm mới phái được người đến tìm, nhưng lại bị dọa một trận, đúng là bi đát.
“Sao ngươi lại chạy đến đây?” Tần Thiếu Vũ hỏi. Đường từ Tây Bắc đến Tây Nam rất xa xôi, nếu không phải do có manh mối, thì không thể chạy tới đây được.
Ai biết lại nghe Thiết Đầu Lão Tam nghiêm mặt nói, “Tất nhiên là bởi vì có Bích Tuyền đại thần chỉ dẫn, cho nên ta mới có thể tìm tới đây.”
Thẩm Thiên Lăng bóp trán.
Nói nửa ngày lại cho ra lý do kỳ lạ như thế.
Đúng là phong kiến mê tín hại chết người mà…
Hết
(*) – Ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở nông thôn miền Bắc Trung Quốc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch.