Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 208 :

Ngày đăng: 21:07 19/04/20


CỤC BÔNG MẤT TÍCH KÝ!



Edit:Spum-chan



Giữa tuần cuối tháng sáu, trên đường lớn Thành Vân Lam có thêm không ít quầy bán hoa sen, trong tửu lâu trà phường cũng có thêm không ít điểm tâm mang sắc thái tương đồng với hoa sen, tất cả đều là vì nghênh đón lễ hội ngắm sen.



Sở quốc nước giàu binh mạnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, thương bẩm túc nhi tri lễ tiết(*), hoa sen thanh khiết không nhiễm bùn tất nhiên cũng trở thành vật lí tưởng tượng trưng cho nhân cách, bởi vậy tầng lớp nhân văn nhã sĩ rất coi trọng ngày hội này, mà với dân chúng mà nói, ngày hôm đó không chỉ được ngắm nhìn mĩ cảnh tiếp thiên liên diệp ánh nhật hà hoa (**), mà còn có thể thả đèn hoa xem hội đèn lồng, rồi đến chùa miếu xin bức hương đồ cầu may mắn, ăn một bữa cơm chay hoa sen mà thường ngày không hay dùng, xem như vui vẻ cát tường.



(*) Trong nhà đủ lương thực mới nghĩ tới chuyện coi trọng lễ tiết.



(**) Ánh nhật hà hoa là chỉ hiện tượng ánh mặt trời phản chiếu lên hoa sen tạo nên sắc hồng thẫm kì diệu, là 1 cảnh đẹp nổi tiếng của Tây Hồ. 2 câu trên nằm trong bài thơ Hiểu xuất Tĩnh Từ Tự tống Lâm Tử Phương của nhà thơ Dương Vạn Lý: “Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích. Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng” được dịch bởi Tùng Văn như sau: “Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt. Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng”.



Trong Truy Ảnh Cung, một hồ hoa sen cũng nở rộ rực rỡ, giữa hồ có một chiếc thuyền nhỏ, Thẩm Thiên Lăng đang ngồi dựa trên đầu thuyền lật sách, Cục Bông nằm trong lòng y, trên đầu có một cánh hoa sen, mắt đậu đen sáng lấp lánh, cảm thấy mình thật là đẹp quá đi!



Tần Thiếu Vũ lướt qua mặt nước, vững vàng đáp xuống thuyền.



“Xong việc rồi sao?” Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy.



“Ừ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Dẫn ngươi về thay quần áo, chúng ta xuống núi dùng cơm.”



“Xuống núi?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Hồi nãy Trương thẩm có nói, buổi tối sẽ nấu củ sen hầm xương sườn, còn cố ý dặn ta giữa trưa phải ăn ít một chút.”



Tần Thiếu Vũ bật cười, “Củ sen hầm xương sườn để đó làm bữa khuya đi, đêm nay trong thành rất náo nhiệt, để lỡ thì rất đáng tiếc.”



“Chíp!” Cục Bông cũng nghiêm túc gật đầu.



Thẩm tiểu thụ thật không biết nói gì nữa, biết cái gì không mà chíp hả? Vừa nghe thấy thịt bò xương sườn hạt dưa là lập tức gật đầu, còn nghe thấy rau xanh thì giả bộ ngủ ngay, sắp thành tinh rồi đó……



Giữa hè, Truy Ảnh Cung ở trong núi xem như mát mẻ, nhưng trong thành thì rất oi bức. Thẩm Thiên Lăng đứng ở trong phòng, chọn một bộ quần áo mỏng để thay, Cục Bông đứng trên cửa, xòa ra đôi cánh ngắn ngủn tỏ vẻ mình cũng muốn mặc quần áo.



Tần Thiếu Vũ hỏi, “Sao gần đây nó lại mập lên rồi?”



“Phải không?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta thấy bình thường mà, chắc là vừa tắm xong nên lông hơi xù thôi!” Hao tổn tâm cơ tìm lí do cho con trai gì đó, vừa nhìn đã biết là ruột thịt.



Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Về sau cho nó ăn ít chút đi.” Trên mặt đất có không ít châu ngọc lúc trước Tiểu Phượng Hoàng chơi còn dư lại, hắn không cẩn thận đạp phải một hạt dưới chân. Cục Bông thấy vậy lập tức nhảy xuống cửa lắc lư chạy tới vươn móng ra đạp thẳng lên chân cha nó, ngưỡng đầu tức giận nhìn hắn, mắt đậu đen đầy kiên nghị — mau nâng lên đi!



Tần Thiếu Vũ lại bị giật mình, “Nghe hiểu thật sao?”



Thẩm Thiên Lăng:……



Vị thiếu hiệp này ngươi nghĩ nhiều rồi.



“Cung chủ, công tử.” Ám vệ ở bên ngoài nói, “Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”



“Đi thôi.” Thẩm Thiên Lăng thuận tay cầm một cái áo choàng màu đỏ khoác lên người con trai – dù sao cũng là một con hỏa phượng hoàng mà, chắc không sợ nóng đâu nhỉ.



Vật biểu tượng giang hồ vui sướng đi theo phía sau, hơn nữa âm thầm tiếc nuối tiểu đồng bọn Nhật Nguyệt Sơn Trang và Thất Tuyệt quốc đều không ở đây, không thì có thể đi uống tiệc rượu rồi, cùng nhau đi uống tiệc rượu gì đó, nghĩ chút thôi đã thấy vô cùng tốt đẹp rồi, tình huynh đệ thật là khiến người ta cảm động.



Sau khi dân chúng dưới núi nhìn thấy người của Truy Ảnh Cung, vẫn luôn nhiệt tình chào hỏi, hơn nữa biểu đạt khát vọng muốn được sờ bàn tay nhỏ. Cục Bông ngồi xổm trên đầu vai Thẩm Thiên Lăng, dương dương tự đắc xòe cành ra, khoe áo choàng của mình với người xung quanh, thậm chí còn xoay vòng vòng, thật biết quan tâm cho người xem tại hiện trường, không hổ là do ảnh đế vất vả khổ sở sinh ra, quả nhiên rất có phong phạm siêu sao.



Ông chủ tửu lâu đã sớm chuẩn bị xong nhã gian bên cạnh cửa sổ, quay đầu là có thể thấy ngay sông Vân Lam uốn lượn, phong cảnh tuyệt đẹp còn có gió lạnh thổi vi vu, cũng không cảm thấy oi bức nhiều. Thức nhắm trên bàn là trà lá sen, gỏi ngó sen, bánh hoa sen và táo hạt sen, tuy đơn giản nhưng rất hợp với không khí, thanh đạm ngon miệng rất tốt để khai vị. Chỉ là đối với ám vệ anh tuấn tiêu sái mà nói, mấy món nhỏ nhoi đó hiển nhiên là rất không đủ ăn, gần như là tiểu nhị còn chưa buông xuống thì cái đĩa đã sạch, có thể nói là gió cuốn mây tan, ông chủ hết cách, đành phải đổi cái đĩa tinh xảo thành một cái thùng mới miễn cưỡng ứng phó nổi.



Vật biểu tượng giang hồ vừa ăn vừa cảm khái, sức ăn của chúng ta thật là tốt, vừa nhìn là biết rất khỏe mạnh rồi.



Cục Bông thì lại chẳng có hứng thú gì với mấy món chay này, chọt chọt mấy hạt sen xong liền nhảy khỏi ngực Thẩm Thiên Lăng, lắc lư chạy mấy vòng trong tửu lâu, thuận lợi được vô số người xoa đầu và chơi ném cao cao, cảm thấy vô cùng sảng khoái thậm chí còn từ chỗ di thái thái nhà Trương viên ngoại trong thành lấy được một chuỗi trân châu, đúng là thật biết cách làm giàu.



Bóng đêm dần đến, hai bên tửu lâu thắp đèn lồng đỏ, trên đường lớn cũng dần náo nhiệt hẳn lên. Thẩm Thiên Lăng nuốt xuống ngụm canh cuối cùng, sau đó thỏa mãn nói, “Ăn no rồi.”



“Lại đây.” Tần Thiếu Vũ vươn tay gọi y.



Thẩm tiểu thụ rất có nguyên tắc, “Không!”



Tần Thiếu Vũ nói, “Vậy thì lập tức xx, ngươi có thể tự mình lựa chọn.”



Thẩm Thiên Lăng giận, “Ở đây là tửu lâu!” xx ở tửu lâu gì đó, chỉ có biến thái mới làm!



Tần Thiếu Vũ không để tâm, “Thì sao?”



Rất có sao đó biết không! Thẩm tiểu thụ nghẹn lời, nam nhân của y đúnglà không biết xấu hổ.



“Nhanh lên.” Tần Thiếu Vũ thúc giục.



Thẩm Thiên Lăng tang quyền nhục quốc nói, “Chỉ được sờ một cái thôi đó.”



Tần Thiếu Vũ nói, “Được.”



Nhã gian đóng cửa, tất nhiên cũng không có ai nhìn thấy được, nhưng ngoài cửa sổ chính là đám đông rộn ràng nhốn nhá, ngoài cửa lại thường có người trò chuyện, tình hình này chẳng chút thích hợp để làm chuyện không thuần khiết đâu biết không, rất giống biến thái đó! Thân thể Thẩm tiểu thụ cứng đờ, cảm nhận bụng mỡ của mình bị sờ qua rờ lại, thật là sống không bằng chết.



Sao có thể như vậy chứ.



Tối nay nhất định bị khó tiêu cho coi.



Lễ hội ngắm sen ngoài để thưởng thức cảnh sông, buổi tối còn có thể thả đèn hoa hồi ức cố nhân. Việc buôn bán ở các quán nhỏ bên đường rất tốt, Tần Thiếu Vũ mua một chiếc đèn hoa sen, dẫn Thẩm Thiên Lăng đến một góc khuất yên tĩnh, viết xuống tên của sư huynh, sau đó nhẹ nhàng thả vào giữa sông.



Trên mặt sông tối đen, từng điểm sáng của ánh nến chớp sáng chớp tối, theo dòng nước trôi đi xa, chậm rãi tụ hội với quần ánh sáng đằng xa, Thẩm Thiên Lăng quay đầu, muốn xác định tâm tình của hắn hiện tại.



“Đã qua hết rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Yên tâm đi.”



“Ừm.” Thẩm Thiên Lăng chủ động nắm chặt tay hắn.



Tần Thiếu Vũ cười cười, hai người vừa định trở về, lại nhìn thấy đằng trước có một nữ tử đang thả đèn hoa, phía sau có một nam tử cao lớn đang đứng, trên lưng đeo một thanh trường đao hình trăng khuyết, trông có vẻ là người đến từ đại mạc.



“Lục Yêu.” Thẩm Thiên Lăng nhận ra nàng.



“Tần cung chủ, Thẩm công tử.” Nàng kia đứng thẳng dậy, “Sao trùng hợp vậy.”



Đèn hoa sen tinh xảo uốn lượn trong nước trôi đi, tuy không thấy rõ chữ trên đó, nhưng cũng có thể đoán được là ai. Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta có đi qua đi qua Lệ Xuân viện mấy lần, tạp dịch bên trong đều nói ngươi không có ở đó.” Từ ngày từ biệt ở Bái Kiếm Sơn Trang, nàng liền không rõ tung tích, chỉ loáng thoáng nghe được chút tin đồn trên giang hồ, nói nàng một mình đi vào đại mạc, nhưng cũng không tìm hiểu thêm được gì.



“Hôm nay vừa trở về, vốn định mấy ngày nữa sẽ đến Truy Ảnh Cung bái phòng nguyên.” Lục Yêu nói, “Trùng hợp hôm nay là hội ngắm hoa nên tới nơi này thả đèn hoa.”



“Ngươi còn đi nữa không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



“Tạm thời sẽ không.” Lục Yêu cười cười, “Lệ Xuân viện cũng sẽ khai trương lại, Thẩm công tử có thể đến bất kỳ lúc nào.”



“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nhìn nam tử phía sau nàng hỏi, “Vị này là bằng hữu của ngươi?”



Lục Yêu gật đầu, “Xem là vậy.”




“Sao có thể, mới hai ngày thôi mà.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hơn nữa bên cạnh lồng sắt nhốt nó còn có thịt bò khô.”



Thẩm Thiên Lăng:……



“Con đã về rồi, ngươi cũng không cần lo lắng nữa.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y, “Lần sau ta sẽ không để lạc mất nó nữa.”



“Không liên quan đến ngươi.” Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, “Đi nghỉ sớm đi, ngươi đã lâu không nghỉ ngơi rồi.”



“Hôn một cái?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn nghiêng qua, thậm chí còn chủ động phụng hiến ra bụng nhỏ.



Thật mềm!



Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, ánh sáng rọi vào song cửa, một nhà ba người đoàn tụ gì đó, thật là tốt đẹp !



Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Cục Bông ngủ đã giấc lười biếng duỗi người, nhảy khỏi ổ chăn.



Sau đó liền bị nương nó ôm vào trong lòng, hung hăng xoa nắn một hồi.



“Chíp chíp!” Mắt đậu đen của Cục Bông sáng long lanh, tuy rằng lông tơ rối tung, nhưng vẫn vô cùng khí phách.



Trong phủ nha đã chuẩn bị xong điểm tâm từ sớm – người tiếp nhận chức vụ huyện lệnh của Ôn Liễu Niên tên là Thành Cảnh Hiên, tuy cũng là thanh quan, nhưng vì trong nhà tài lực hùng hậu cho nên ra tay cũng rất hào phóng. Vì chúc mừng Tiểu Phượng Hoàng thuận lợi thoát hiểm, bữa cơm này không chỉ có hạt dưa bò khô là thứ thiết yếu, thậm chí còn có ốc khô và hải sâm, cùng vói một vò Nữ Nhi Hồng! Ám vệ cũng đã sớm chạy ra ngoài mua đồ, táo đỏ thịt xuyên bánh da điểm tâm bày đầy một bàn, giống như đang ăn tết.



Cục Bông hạnh phúc đến nheo mắt lại, úp người nằm bệch trên bàn.



Thật tuyệt vời!



Tần Thiếu Vũ từ bên ngoài đi vào, trong tay cũng cầm một chuỗi kẹo hồ lô thường ngày Tiểu Phượng Hoàng thích nhất. Ám vệ phút chốc nước mắt rưng rưng, hiếm khi nhìn thấy cung chủ có tình cha như vậy, chúng ta thật rất không quen, rất đáng được múa một đoạn ương ca chúc mừng.



“Chíp!” Cục Bông thân thiết cọ cọ, sau đó liền bắt đầu vùi đầu chuyên tâm mổ kẹo hồ lô, thậm chí còn không ăn thịt bò trước, quả nhiên rất nể mặt cha nó.



“Bắt được người rồi sao?” Thẩm Thiên Lăng đưa khăn cho hắn lau tay.



Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ở trong bụi cỏ trong thành, tổng cộng có hai người, thân phận đều đã điều tra xong, là dân buôn đền từ Nam Dương.”



“Đang ở trong nhà giam?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta đi xem thử.”



“Hai kẻ xấu, có gì hay mà xem.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hơn nữa một tên bị cào trầy tay, một tên bị cào rách mặt, mắt còn suýt nữa bị mù, thấy càng phiền lòng thôi.”



Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Lợi hại như vậy?”



Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Tất nhiên lợi hại rồi, nó là do Lăng nhi tự mình sinh ra mà.”



Thẩm tiểu thụ 囧, những lúc này không cần chiếm tiện nghi đâu, rõ ràng đang nói nghiêm túc mà!



“Chíp!” Mặt Cục Bông bị kẹo đường dính chặt, thật sốt ruột mà đứng trên bàn liều mạng lắc đầu.



Ám vệ dứt khoát đỡ bàn, để tránh mình không chịu nổi quỳ xuống! Dù sao thiếu cung chủ cũng khí phách đến thế, chúng ta đây rất khó kiềm chế a.



Thẩm Thiên Lăng bật cười, đi tới giúp nó xử lí.



Cả đám ngươi vui vẻ ăn xong điểm tâm, Thẩm Thiên Lăng tiếp tục ôm Tiểu Phượng Hoàng xoa nắn, Tần Thiếu Vũ đứng ở bên cạnh y, còn ám vệ hả, đang vừa xỉa răng vừa đi tới nhà giam, trên mặt đầy vẻ thổ phỉ.



“Các vị định đi đâu vậy?” Trên đường trùng hợp gặp được Thành Cảnh Hiên.



Ám vệ ha ha ha ha cười nói, “Chúng ta tới địa lao giải sầu.” Lý do này nghe có vẻ rất tốt, hoàn toàn không khiến người khác nghi ngờ đâu.



Thành đại nhân gật đầu, vui vẻ nói, “Các vị từ từ đi, nếu sợ nha dịch cản phong cảnh, tùy ý phái đi là được.”



Ám vệ lập tức thầm tỏ vẻ nhiệt liệt tán dương hắn, người thức thời luôn là người được yêu thích, thì ra không phải tất cả huyện lệnh đều là mọt sách, người này cơ trí hơn rất nhiều a, thật đáng được nhận cờ khen thường!



“Hắt xì!” Ôn đại nhân đang ở Thương Nhĩ Châu buồn rầu không biết nên tiễu trừ thổ phỉ thế nào bỗng khụt khịt mũi, tiếp tục lật xem hồ sơ.



Mấy cái chuyện nằm cũng trúng đạn này, thật là vô tội quá đi.



Tuy đã trải qua chút khó khăn, nhưng lật qua được trang này, cuộc sống cũng sẽ như trước đây, xán lạn đầy ánh nắng.



“Chíp chíp!” Cục Bông nằm bệch trên một đống châu báu, nheo mắt ngủ trưa ngon lành.



Mà Tần Thiếu Vũ thì đang ở bên Thẩm Thiên Lăng, hạ lệnh bồi thường một chút do dân chúng Thành Vân Lam – lần này dẫn theo quan phủ đến nhà người ta điều tra hết hai người, cũng xem như đã nhiễu loạn cuộc sống yên ổn của mọi người, vẫn nên bày tỏ xin lỗi một chút. Sau khi làm xong chuyện này, Thẩm Thiên Lăng lười biếng duỗi lưng, định trở về nhìn con trai.



“Không được.” Tần Thiếu Vũ kéo người về, “Ngủ thôi mà có gì đáng xem.”



“Mau buông ta ra!” Thẩm tiểu thụ ngao ngao kháng nghị.



“Không buông.” Tần Thiếu Vũ ỷ vào sức mình lớn, kéo người ta vào trong lòng, “Theo ta ra sau núi luyện kiếm.”



“Ngươi đi luyện kiếm một mình là được rồi, có gì hay đâu!” Thẩm Thiên Lăng rất bạc tình quả nghĩa.



Tần Thiếu Vũ nhéo mặt y, trừng mắt, “Ta luyện kiếm còn không bằng con trai ngủ sao?”



“Đương nhiên không rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi đâu có cái đuôi bảy màu, dưới ánh nắng cũng không phát sáng!”



Ám vệ trên nóc nhà vẻ mặt rất rối rắm.



Tần Thiếu Vũ trực tiếp khiêng người lên.



“Cứu mạng a!” Thẩm Thiên Lăng giãy dụa.



Tần Thiếu Vũ lập tức đi ra ngoài.



Nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa, ám vệ đồng loạt thở dài, cung chủ gì đó, đúng là vẫn cầm thú như ngày nào.



Cũng không biết đến khi nào mới say mê điêu khắc hoa cà rốt đây.



Chúng ta đều vô cùng sốt ruột.



Sau buổi chiều ánh nắng ấm áp, Cục Bông nho nhỏ nằm trong ổ, há miệng ngủ khò khò, thậm chí còn mơ thấy mộng đẹp.



Trong mộng có bò khô mỹ vị, châu ngọc tròn vo, người yêu thương mình, ca ca cực kỳ bạo lực, còn có rất nhiều rất nhiều thứ sáng long lanh.



Đời chim tươi sáng gì đó, thật quá tốt đẹp……



Hết phiên ngoại 1