Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 210 : Giang Nam du ký
Ngày đăng: 21:07 19/04/20
GIANG NAM DU KÝ!
Edit: Spum-chan
Yên hoa tháng ba, tất nhiên phải cùng người trong lòng đến du ngoạn Giang Nam, xem chim bay cỏ mọc, ngắm cẩm tú khắp sân, mới không phụ cảnh xuân tươi đẹp.
Trong thơ văn đều viết như vậy mà.
Chỉ là trong thơ văn lại không nhắc tới, tháng ba Giang Nam, trên thực tế còn rất…… lạnh!
“Hắt xì !” Hoàng Đại Tiên đánh hắt xì.
Mộ Hàn Dạ lập tức ôm hắn vào trong lòng.
Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực, “Đang ở trên đường đó.”
“Có sao đâu.” Mộ Hàn Dạ an ủi, “Dù sao cũng không ai biết chúng ta.”
Cho nên có thể vô liêm sỉ thế này, ở giữa phố xá nhộn nhịp mà ôm ôm ấp ấp? Hoàng Đại Tiên đau đầu, thầm mong có thể mau về khách sạn nghỉ ngơi.
Nếu thời tiết quá lạnh, vậy kế hoạch du hồ ngắm cảnh của hai người lúc trước cũng không thể tiến hành được nữa, dù sao dưới loại thời tiết mưa dầm bay bay khí lạnh thấu xương này mà ngồi trên thuyền bơi giữa ra hồ tám chín phần sẽ bị đông thành bệnh, tuy lãng mạn thì vẫn rất lãng mạn, nhưng Mộ Hàn Dạ cũng không nỡ — tóm lại vẫn rất đau lòng a.
“Không thì chúng ta về trước?” Trong khách điếm, Hoàng Đại Tiên bưng một chén trà nóng nói, “Qua năm sáu tháng nữa rồi lại đến.”
“Không.” Mộ Hàn Dạ cự tuyệt.
Hoàng Đại Tiên nói, “Nhưng mà bên ngoài rất lạnh.”
“Tháng tư sẽ ấm một chút.” Mộ Hàn Dạ nói, “Vất vả lắm mới tới đây được một chuyến, chúng ta cứ ở đây một tháng đi.”
Đầu Hoàng Đại Tiên kêu ong ong, “Ngươi là Hoàng đế.”
Mộ Hàn Dạ lập tức thâm tình nói, “Ngươi là Vương hậu.” Nói xong lại vui vẻ, “Hình như A Hoàng rất thích chơi trò này, cứ nói mãi.”
Hoàng Đại Tiên tức ngực đến muốn hộc máu, trời biết a, hắn chỉ muốn tên kia có chút tự giác thân phận đế vương thôi mà. Cho dù hiện nay Thất Tuyệt quốc nước giàu binh mạnh gió bình sóng lặng, nhưng có Hoàng đế nhà ai lại chạy tới nước khác ở lại nửa tháng không, còn chỉ vì đợi thời tiết ấm lên để đi du hồ chơi thuyền nữa chứ? !
Truyền ra chỉ sợ nhóm lão thần trong triều kéo nhau đi thắt cổ mất.
Nhưng Mộ Hàn Dạ lại rất kiên trì, mà trên thực tế dù là chuyện gì, chỉ cần hắn kiên trì , Hoàng Đại Tiên sẽ rất khó có cơ hội phản bác. Cho nên ba ngày sau, hai người liền mua một căn nhà trong thành, chuẩn bị tốt tư thế an cư lạc nghiệp.
Hoàng Đại Tiên nói, “Ta còn tưởng ngươi chỉ định thuê lại thôi.”
“Thuê làm gì.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nơi này là cố hương của ngươi, chúng ta tất nhiên phải có một căn nhà của riêng mình rồi, vậy mới có bộ dáng cố hương chứ.”
Thấy vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, nhất thời Hoàng Đại Tiên cũng không nói được gì.
“Ta còn tìm một đại nương đến nấu cơm nữa đó.” Mộ Hàn Dạ ôm lấy hắn, “Xem như bù lại cho ngươi hồi môn của cô dâu mới, chúng ta ở đây tới tháng sau rồi về đại mạc.”
Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, né khỏi tay hắn vào phòng quét tước.
Tuy lúc mua là một tòa nhà trống, nhưng dưới sự cố gắng của hai người, rất nhanh cũng có được bộ dáng của một ngôi nhà. Mộ Hàn Dạ thoải mái nằm trên giường lớn, cao giọng gọi, “A Hoàng……”
“Làm sao vậy?” Hoàng Đại Tiên cầm khăn lau chạy vào — hắn đang ở trong nhà bếp lau bàn.
Mộ Hàn Dạ hỏi, “Ngươi cảm thấy tư thế này của bổn vương thế nào?”
Hoàng Đại Tiên:……
Mộ Hàn Dạ cảm khái, “Ta với lão Trương đúng là hận vì gặp nhau quá muộn.”
Hoàng Đại Tiên cố nhịn xuống xúc động muốn đập đầu hắn, trả tiền cho từng quán, sau đó lôi hắn đi như chạy trốn mà trở về nhà.
“Lần sau lại tới nha!” Lão Trương giọng như chuông đồng.
“Biết rồi!” Mộ Hàn Dạ lưu luyến không thôi quay đầu lại vẫy tay.
Nước đọng sau cơn mưa phản chiếu ánh nắng chiều, hình ảnh thật cảm động.
Chỉ qua mấy ngày, dân chúng toàn tiểu thành đều biết, hộ gia đình vừa chuyện đến kia có một tiểu nương tử rất nghiêm khắc, thường ngày cả nửa đồng tiêu vặt cũng không cho nam nhân nhà mình, chỉ muốn ăn chút thịt đầu heo thôi mà cũng phải mua chịu, thảm thiết biết bao nhiêu. Vì thế khi người trẻ tuổi trong thành nhìn thấy Mộ Hàn Dạ cũng có thêm một chút cảm giác đồng tình, thậm chí cả uống rượu cũng không quên gọi hắn. Nhóm bà thím thì hôm nay cho mấy trái bắp, ngày mai hái mấy quả lê mọng nước mang tới nhà làm khách, thuận tiện nói với Hoàng Đại Tiên không thể quản quá nghiêm, nếu không sớm muộn gì cũng có chuyện, vẫn nên phát cho chút bạc, hôm nay nam nhân nhà ngươi lại đi mua thịt kho chịu đó.
Hoàng Đại Tiên đầu chóng mắt hoa, cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ bị hắn làm cho tức chết.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, thời tiết rốt cuộc cũng ấm lên, Mộ Hàn Dạ cuối cùng cũng có thể dẫn Hoàng Đại Tiên tới Hàng Châu, cùng nhau du thuyền trên hồ ngắm hoa xem cảnh, rất có phong thái thần tiên quyến lữ.
“Có lạnh không?” Mộ Hàn Dạ ôm chặt hắn.
Hoàng Đại Tiên nửa tựa vào lòng hắn, “Không lạnh.”
“Buổi tối chúng ta lên thuyền hoa bên bờ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ăn cá dấm đường.”
“Ừ.” Hoàng Đại Tiên đan tay vào tay hắn, “Chừng nào chúng ta trở về?”
“Ngươi muốn về sao?” Mộ Hàn Dạ hỏi, “Còn tương ngươi thích ở đây chứ.”
“Ta thích, nhưng thích thì cũng không thể ở lại mãi.” Hoàng Đại Tiên cười cười, quay đầu nhìn hắn, “Chúng ta về Mạc Bắc đi.”
Mộ Hàn Dạ ghé vào tai hắn thì thầm, “Sau này ta sẽ thường xuyên đưa ngươi đến đây.”
Hoàng Đại Tiên gật đầu, “Ừm.”
“Còn nữa.” Mộ Hàn Dạ xoay người hắn lại, nhìn thẳng vào mắt hắn nói, “Ta sẽ ở Mạc Bắc, xây cho ngươi một Giang Nam.”
Ý cười trong đáy mắt Hoàng Đại Tiên càng sâu, “Ừ.”
Mộ Hàn Dạ dùng ngón cái cọ cọ hai má hái, một tay kéo vòng eo thon nhỏ kia qua, cúi đầu hôn thật sâu xuống.
Đằng xa là con sóng lấp lánh trải dài ngàn dặm, tựa như những mảnh vỡ của viên đá quý chói mắt nhất.
Năm năm sau, Thủy long mạch được khai thác ở Thất Tuyệt quốc mới có hiệu quả, các nhánh sông đan thành lưới trên đại mạc, cuối cùng hội tụ tại sông Tẩy Sa, lao nhanh vào quốc cảnh Sở quốc, nối nguồn thủy mạch hai nước thành một thể. Mà nghề dệt vải đồ gấm của Sổ quốc cũng nhờ vậy là hưng thịnh lên, nhiều nhánh thương đội đến Thất Tuyệt quốc xuyên thẳng qua cát vàng mờ mịt, đi thuyền tiến về đại lục Tây Dương, mở ra một con đường mậu dịch mới, quan hệ giữa Sở quốc và Thất Tuyệt quốc cũng vì vậy mà trở nên khắn khiết chặt chẽ hơn, tương trợ lẫn nhau mà phát triển.
Mà trong vương cung của Thất Tuyệt Vương, một tòa nhà mới tinh cũng vừa được xây dựng thành, tường trắng ngói xám rất tinh xảo, hoàn toàn khác xa với tường đá đen thường xây trong đại mạc. Cửa sổ thì dừng loại gỗ lim tốt nhất khắc thành đồ án hoa bay cách điệu, tinh tế thanh nhã. Đường đi lót đá, hai bên mọc rêu xanh, mưa một trận là ẩm ướt trơn trượt. Một cây cầu đá bắc ngang qua hồ Tĩnh Tâm, nhìn kỹ còn thấy trong hồ có cá chép gấm đỏ đang tranh đoạt thức ăn. Trong sân liễu rũ lả lướt núi giả xếp chồng, trong phút ngẩn ngơ, tựa như đã bước đến Tô Hàng tháng ba.
“Ngươi xem, ta đã nói sẽ xây cho ngươi một Giang Nam mà.” Mộ Hàn Dạ từ phía sau ôm lấy người kia, “Có thích không?”
“Ừ.” Hoàng Đại Tiên gật đầu.
Mộ Hàn Dạ cười khẽ, cánh tay càng siết chặt hơn.
Mưa bụi bay bay, choáng nhiễm lên xuân sắc khôn cùng trước mắt.
Là thời tiết tuyệt vời nhất.
Hết phiên ngoại 3