Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 212 :

Ngày đăng: 21:07 19/04/20


MỸ NHÂN NHƯ NGỌC – CÔNG TỬ VÔ SONG



Edit & Beta: Spum-chan



1||



Thời tiết tháng tám, trong Vô Tuyết Môn, Ngâm Vô Sương đang ngồi dựa vào hàn tháp nghỉ ngơi, trong khuỷu tay có một con thú bằng vải hình dáng kỳ lạ, trước mặt còn bày một bàn ô mai ướp lạnh. Gió nhẹ thổi qua, vô số cánh hoa bay vào khung cửa sổ, nhẹ nhàng rơi trên người y, tiểu nha hoàn đứng ở cửa đỏ bừng mặt, thầm nói môn chủ thật là xinh đẹp…



Ngâm Lạc Tuyết bưng một bình trà đi vào, sau khi nghe được tiếng bước chân, hàng mi của Ngâm Vô Sương run lên một chút, sau đó liền mở mắt ra nhìn hắn, mày khẽ nhăn lại, hiển nhiên là còn chưa tỉnh ngủ.



“Sắp đến giờ cơm chiều rời.” Ngâm Lạc Tuyết ngồi trước người y.



Ngâm Vô Sương nhìn lướt qua mặt trời còn chưa hoàn toàn lặn xuống ngoài cửa sổ, lại tiếp tục nhắm mắt, cả một câu cũng lười nói.



“Ca.” Ngâm Lạc Tuyết uyển chuyển nhắc nhở, “Ngươi có cảm thấy hình như gần đây ngủ hơi nhiều không?” Hơn nửa thời gian đều nằm trên nhuyễn tháp, hoặc đọc sách hoặc nghỉ ngơi, nếu không thì chính là nhìn cảnh xuất thần, không biết còn tưởng rằng y có thai —— chẳng thèm vận động chút nào!



“Rồi sao?” Ngâm Vô Sương rốt cục mở miệng, ngữ điệu biếng nhác khàn khàn, con ngươi đen như mực, cánh môi là màu anh đào tươi tắn nhất, xương quai xanh dưới cổ áo lõm xuống, toàn thân y đẹp đến mức khiến người ta sinh lòng thương tiếc là.



Vì thế đệ đệ nào đó đã bị ca ca mình chinh phục, đau đầu bỏ qua chuyện này, “Được rồi được rồi, ngươi ngủ tiếp đi.” Dù sao chuyện trong Vô Tuyết Môn đã có mình lo liệu, chuyện trong giang hồ thì có Liên Thành đại ca ở đó, có vẻ cũng không cần y phải lo.



Ngâm Vô Sương chống người ngồi dậy, “Võ lâm đại hội thế nào rồi?”



“Có Liên Thành đại ca ở đó, đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì, chắc hai ngày nữa hắn sẽ về tới, trong Vô Tuyết Môn cũng không có gì đáng quan tâm.” Ngâm Lạc Tuyết âm thầm bổ sung một câu, cho nên ngươi chỉ việc biến mình thành mỹ nhân ngủ say trong giấc xuân Hải Đường (*) là được rồi.



(*) Hải đường xuân thụy hay hải đường xuân thụy tảo.



Trong “Lãnh Trai Dạ Thoại” của Tống Thích Huệ Hồng có ghi lại khi Đường Minh Hoàng lên Trầm Hương đình cho triệu Thái Chân phi, tới giờ Mão vẫn ngủ say chưa tỉnh, lệnh cho kẻ hầu Cao Lực Sĩ tới đỡ. Phi tử say ngủ không son phấn, tóc xõa rối tung, không thể bái lạy. Minh Hoàng cười rạng rỡ: “Phi tử mà say, ngủ thẳng đến khi hải đường nở cũng chưa biết chừng nhỉ!” Đây là điển cố lưu lại về “Hài đường xuân thụy”.



2||



Ngâm Vô Sương kéo tay hắn qua kiểm tra mạch, “Xem như ổn định, ngươi cũng có thể luyện võ công của bộ tộc Liên Thành rồi.”



“Nhưng sau khi luyện được ba mươi chiêu, luôn cảm thấy nó có xung đột với nội lực vốn có của ta.” Ngâm Lạc Tuyết cau mày nói, “Đã năm ngày rồi.”



“Sao không đến tìm ta hỏi?” Ngâm Vô Sương buông tay hắn ra.



Ngâm Lạc Tuyết nói, “Bởi vì ngươi cứ ngủ suốt.”



Ngâm Vô Sương: …



Vẻ mặt Ngâm Lạc Tuyết rất vô tội.



Ta nói thật thôi mà.



Ngay sau đó, hắn đã bị ca ca thân mến của mình đánh một chưởng bay ra cửa, còn chưa kịp thở một hơi, trước mặt lại bay tới một chưởng, hắn hoảng hồn vội vàng lắc mình né tránh. Ngâm Vô Sương di chuyển chớp động trên không, bạch y mơ hồ hư tuyết, lướt qua ngọn cây phi hoa, từng bước bức Ngâm Lạc Tuyết đến trường luyện võ.



“Ca!” Tuy thường ngày hai người cũng thường xuyên luyện võ, nhưng Ngâm Vô Sương cũng sẽ hạ thủ lưu tình, hơn nữa đã cùng nhau lớn lên tử nhỏ, cả hai đều rất quen thuộc với lộ số võ công của nhau, cho nên Ngâm Lạc Tuyết cũng có thể miễn cưỡng ứng phó được, chứ chưa từng thảm hại như hiện giờ.



Ngâm Vô Sương phi thân xuống lấy tay làm đao, một chưởng đánh vào đầu vai hắn, Ngâm Lạc Tuyết lảo đảo lui về sau mấy bước, suýt nữa ngồi bệt trên đất.



“Chiêu này trong ‘Liên Thành kiếm pháp’ tên là Nhất Kiếm Hàn Sương.” Ngâm Vô Sương túm lấy hắn, nửa người trên thuận thế hơi ngửa ra sau, tay phải khóa chặt cổ họng hắn, “Chiêu này tên là Túy Ngọa Cửu Chân. Đánh bừa nhất định sẽ chịu thiệt, ngươi chỉ có thể nghĩ cách thoát khỏi ta.”



Ngâm Lạc Tuyết trở tay rút ra một thanh bảo kiếm, xoay người đánh tới, chỉ trong chốc lát đã chiến thành một đoàn.



Nửa canh giờ sau, trong rừng cây truyền đến tiếng bước chân, Ngâm Vô Sương đang ở giữa không trung so chiêu với Ngâm Lạc Tuyết, sau khi dư quang khóe mắt lướt qua, khóe môi bỗng nhiên cong lên, mủi chân lướt qua nhánh cây, phi thân đến chỗ người đang bước tới.



Ngâm Lạc Tuyết đánh hụt một chiêu, suýt nữa trẹo lưng.



Liên Thành Cô Nguyệt dang rộng hai tay, vững vàng đón được người vừa lao tới, cười nói: “Ta về rồi.”




“Bị ngươi đánh gần chết, lại bị ta đánh đến còn sót một hơi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nghe nói ngoại trừ gian dâm bắt người cướp của, hắn còn dính tới án mạng, có chứng cớ xác thực, tám chín phần sẽ vấn trảm vào mùa thu năm sau.”



“Ngươi đánh hắn làm gì?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.



“Đánh hắn là nhẹ đó, nếu không phải nể mặt phủ nha, ta đã thiến hắn rồi.” Liên Thành Cô Nguyệt xoay người đè y lên nhuyễn tháp, kề trán mình lên trán y, “Quên đi.”



“Ừ.” Ngâm Vô Sương bật cười.



“Không thì cho ngươi nhìn của ta? Nhìn xong thì quên hết mấy thứ không sạch sẽ đó đi hoàn.” Liên Thành Cô Nguyệt ghé vào tai y thì thầm.



Vẻ mặt Ngâm Vô Sương cứng đờ, nâng chưởng đánh tới.



Liên Thành Cô Nguyệt lắc mình né đi, nhưng không có ý định đứng lên, đáy mắt tràn ngập tình dục xao động.



Ngâm Vô Sương nói, “Ta muốn ăn cơm.”



Liên Thành Cô Nguyệt: …



Ngâm Vô Sương vô cùng kiên trì, “Đói.”



Liên Thành Cô Nguyệt rất đau đầu.



Sau một lát, Ngâm Vô Sương ngồi trong nhã gian, cầm đồ thực đơn lật tới lật lui, tâm tình có vẻ không tồi.



Liên Thành Cô Nguyệt ôm một bình trà lạnh uống điên cuồng.



“Ngươi khát lằm sao?” Gọi món xong, vẻ mặt Ngâm Vô Sương lộ nét khó hiểu.



Liên Thành Cô Nguyệt đáp, “Dập lửa.”



Ngâm Vô Sương bật cười.



“Ngươi cứ tra tấn ta đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nghiến răng.



“Ừ, ta cứ tra tấn ngươi đó.” Ngâm Vô Sương dùng ngón tay nâng cằm hắn, mắt phượng khẽ nhếch, “Có ý kiến gì?”



Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, “Không dám.”



Ngâm Vô Sương nhướng mày, vừa định thu tay, ai ngờ lại bị nắm chặt cổ tay. Ngay sau đó, cả người đều bị hắn kéo vào trong lòng.



“Ngươi… ưm…”



Tiểu nhị bưng khay đồ ăn bước lên lâu, chỉ lướt nhìn qua khe cửa rồi lập tức chạy trốn như bị lửa sém.



Này này này này này, rốt cuộc còn cần mang thức ăn lên nữa không.



Đang nói chuyện yên lành lại tự dưng hôn nhau, còn không chịu khóa cửa nữa chứ, thật dọa người.



Trong nhã gian, mặt Ngâm Vô Sương đỏ ửng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.



Liên Thành Cô Nguyệt cười khẽ, cầm chén rượu kề sát vào môi y, “Phu nhân nếm thử một chút không? Rượu này tên là Mỹ Nhân Túy.”



Ngoài cửa sổ gió nhẹ từng cơn, thổi rơi đầy hoa trên đất.



Hết phiên ngoại 5



TOÀN VĂN HOÀN