Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 32 : Vân hải thương lãng phong!

Ngày đăng: 21:03 19/04/20


Tuy nói Mộ Hàn Dạ lúc trước không biết Thẩm Thiên Phong, bất quá sau khi Nhậm Tiêu Dao giới thiệu qua, cũng rất nhanh liền thân thiết với nhau. Hạ nhân thu dọn đồ nhắm rượu còn thừa, thay bằng trái cây cùng nước trà, đoàn người bên trò chuyện bên chờ Tần Thiếu Vũ, ai ngờ đã qua một nén nhang, lại vẫn không thấy người xuất hiện.



“Sao còn chưa trở lại?” Nhậm Tiêu Dao nhíu mày.



Mộ Hàn Dạ mỉm rất thực có thâm ý, lung lay nước trà trong chung.



Diệp Cẩn tựa vào trên ghế, rõ ràng có chút mệt mỏi.



“Ta mang ngươi về nghỉ ngơi trước?” Thẩm Thiên Phong thử độ ấm trên trán y, “Đêm trên núi rất lạnh, ngày hôm qua vất vả lắm mới hạ sốt, đừng để nhiễm phong hàn.”



Tuy rằng rất muốn lưu lại nghị sự, nhưng thật sự là có chút choáng váng đầu hoa mắt, bởi vậy Diệp Cẩn cũng không miễn cưỡng, sau khi hướng mọi người cáo từ, liền cùng Thẩm Thiên Phong một đường đi ra đại sảnh.



“Thần y cũng sẽ nhiễm phong hàn?” Hạ nhân chung quanh thực khó hiểu —— Trong giang hồ nghe đồn, Diệp Cẩn là thần tiên sống có thể đem người chết cứu trở về cơ mà. Mà ám vệ lại phân phân tỏ vẻ Diệp cốc chủ nhất định là giả vờ! Bởi vì cái này gọi là tình thú, tình nhân canh giữ trước giường bệnh, đoan canh đưa thuốc, củi khô lửa bốc, hình ảnh thật cảm động.



Thật sự là phi thường thông minh.



Trong phòng ngủ chủ viện, Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt nghiêm túc đang cưỡi trên người Tần Thiếu Vũ.



Tần cung chủ: …



“Khát.” Thẩm Thiên Lăng kéo mặt hắn.



“Ta giúp ngươi rót nước.” Tần Thiếu Vũ muốn ngồi dậy.



“Không!” Thẩm Thiên Lăng đem toàn bộ thân mình ghé lên người hắn, “Ta có chút choáng.”



“Lần sau không cho uống nhiều rượu như vậy nữa.” Tần Thiếu Vũ ôm y phiên thân, đem người thả nằm trên giường, phân phó hạ nhân đưa nước tắm tới.



“Một chút cũng chưa uống.” Thẩm Thiên Lăng che miệng lại, biểu tình thực chân thành.



Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ hai má y, “Gạt người là tiểu trư.”



“Thật mà.” Thẩm Thiên Lăng nhấc y phục lên, lộ ra cái bụng nhỏ mềm mại, “Không tin ngươi xem đi.”



Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa tay nhéo nhéo.



Hạ nhân rất nhanh liền đưa nước ấm tới, còn có một chén canh tỉnh rượu do Hoa Đường cố ý nấu cho.



“Mọi người vẫn còn chờ ở tiền thính?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



“Đã trở về phòng mình nghỉ ngơi.” Hạ nhân nói, “Nhâm tiền bối phân phó, nói rằng mọi người đều đã mệt mỏi, có chuyện gì sáng mai lại thương nghị.”



“Mau tiến vào đi a.” Thẩm Thiên Lăng chụp giường.



Ám vệ ở trong viện tập thể phun máu.



Thanh âm của phu nhân nhà ta quả thực nhuyễn a.



Tần Thiếu Vũ xoay người trở về phòng, đem Thẩm Thiên Lăng cởi sạch sau đó ôm vào trong nước.



“Y phục của ta đâu?” Thẩm tiểu thụ thật sự đi tìm.



“Y phục trên giường, tắm rửa xong rồi mặc.” Tần Thiếu Vũ hống y.



“Phải mặc rồi tắm.” Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu.



“Không được.” Tần Thiếu Vũ lấy khăn giúp y lau người, “Nghe lời, tắm xong rồi mặc.”



“Ngươi không cho ta mặc y phục!” Thẩm Thiên Lăng lên án!



“Không nháo.” Tần Thiếu Vũ lấy tấm thảm ở bên cạnh, định ôm y ra ngoài.



“Y phục!” Thẩm Thiên Lăng kiên trì, bắt đầu chụp lên mặt nước kháng nghị.



Tần cung chủ nhất thời ướt sũng.



“Sao ngươi lại dính nước?” Thẩm tiểu thụ biểu tình phi thường bi thương.



Tần Thiếu Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, ôm cái người ướt sũng kia ra khỏi dục dũng, đặt trên một tấm thảm lớn rồi bọc lại.



Thẩm Thiên Lăng lấy tóc độ sét đánh không kịp bưng tay, vươn thẳng một chân lên, vươn đến thật cao a.



Tần Thiếu Vũ giúp y xuyên tiểu khố đầu.



Thẩm Thiên Lăng một cước đá lên mặt hắn.



Tần Thiếu Vũ: …



“Ta không phải cố ý .” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng giải thích, sau đó đem đầu nhét vào trong ổ chăn, tự cho là tránh né rất tốt!



Tần Thiếu Vũ cười đến dạ dày đau, nâng tay ở trên cái mông trơn láng của y vỗ một cái.



“Nhà ngươi bạo ta!” Trong ổ chăn truyền ra một tiếng kháng nghị rầu rĩ.



“Nghe lời, nháo nữa sẽ cảm lạnh.” Tần Thiếu Vũ đem người lôi ra ổ chăn, giúp y mặc tiết y, lại múc canh giải rượu canh ra, từng thìa từng thìa đút cho y.



“Là cái gì?” Thẩm Thiên Lăng vừa uống vừa hỏi.



“Cháo tổ yến Lăng nhi thích nhất.” Tần Thiếu Vũ nói có lệ.



“Phải không?” Thẩm Thiên Lăng lại uống một hớp lớn, sau đó oán giận nói, “Có chút đắng.”



“Ân, ngày mai liền đổi đầu bếp mới.” Tần Thiếu Vũ uy y uống xong một thìa cuối cùng, lại rót nước ấm cho y súc miệng, ước chừng bạn rộn đến ra một thân mồ hôi, mới đem người hống cho ngoan ngoãn nằm vào ổ chăn.




“Thật sao?” Thẩm Thiên Phong tỏ vẻ hoài nghi.



“Tất nhiên là thật , bằng không ta cũng sẽ không trở về.” Tần Thiếu Vũ mở phong thư ra, “Nói chính sự.”



“Kỳ thật cũng không cần nói chính sự gấp như vậy.” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, hiển nhiên đối bát quái càng có hứng thú hơn.



“Chu Giác từng đi lung lạc Ngâm Vô Sương.” Tần Thiếu Vũ tự động không nhìn y.



“Hắn muốn mượn sức Vô Tuyết Môn?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày.



Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Dựa theo nội dung trong phong thư này, Chu Giác hẳn là từ bốn tháng trước đã phái người đến Vô Tuyết Môn.”



“Ngâm môn chủ nhận thấy việc này như thế nào?” Mộ Hàn Dạ hỏi.



“Tất nhiên là một ngụm cự tuyệt, sau đó, Chu Giác cũng không tiếp tục quấy rầy hắn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá vẫn có thể lý giải được không ít tin tức, tối thiểu có thể biết, lượng tài phú hiện tại Chu Giác có được tương đối khả quan.”



Trên đời này luôn sẽ có người nguyện ý vì tiền liều mạng, cho nên có tiền nghĩa là sẽ có quân đội, uy hiếp đối với Sở quốc cũng sẽ gia tăng gấp bội.



“Chỉ giáo cho?” Thẩm Thiên Phong hỏi.



“Chỉ riêng việc mượn sức một Ngâm Vô Sương, hắn liền có thể mở ra bảng giá vạn kim, sau khi bị cự tuyệt, thậm chí lập tức tăng giá lên năm lần.” Tần Thiếu Vũ nói, “Trong tứ đại môn phái, Vô Tuyết Môn đối với thế sự là đạm mạc nhất, rất nhiều chuyện trong giang hồ đều không muốn tham gia. Chu Giác đại khái vì vậy mà hiểu lầm Ngâm Vô Sương bị người xa lánh, cho nên mới muốn ở trung lập mà thu mua hắn.”



Diệp Cẩn lắc đầu, “Thật là dại dột.”



“Bước tiếp theo phải làm thế nào?” Mộ Hàn Dạ hỏi, “Đến Đông Bắc?”



“Đông Bắc tự nhiên phải đi, bất quá không phải hiện tại.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Đầu hạ tháng ba, trước đem Võ lâm đại hội giải quyết xong rồi nói.”



Dựa theo lệ thường giang hồ, Võ lâm đại hội trước đó đều cử hành tại Đoạn Thạch Nhai ở Trung Nguyên. Bất quá bởi vì lần này hai vị Minh chủ trước sau đều là người tùy tính tiêu sái, lại đều ở trong Truy Ảnh Cung, bởi vậy đơn giản đem địa điểm sửa thành Vân Lam Thành. Anh hùng thiếp sau khi phát xong, mọi người tuy nói có chút ngại đường xa, nhưng cũng chỉ có lên xe chuẩn bị ngựa, một đường trùng trùng điệp điệp đi về phía Thục trung.



Trong khoảng thời gian ngắn, dân chúng trong Vân Lam Thành vui không kìm được. Một là có thể nhìn thấy nhiều người trong giang hồ, hai là có thể kiếm được thêm nhiều bạc, hoàn toàn chính là hai bên vật chất tinh thần đều được thỏa mãn, quả thực không thể vui vẻ hơn.



“Gần đây dưới núi thật náo nhiệt.” Ngày náo đó Thẩm Thiên Lăng bỗng nhiên nói, “Chung quanh đều là người.”



“Võ lâm đại hội xem như là chuyện quan trọng nhất trong chốn giang hồ, các môn phái lớn nhỏ tất nhiên đều phải đến.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bây giờ chỉ là một bộ phận nhỏ, năm ngày sau sẽ càng nhiều hơn.”



“Đại hội phải tổ chức ở đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Truy Ảnh Cung?”



Tần Thiếu Vũ bật cười, “Cũng không phải ta làm Minh chủ, sao lại tổ chức ở Truy Ảnh Cung.”



“Vậy ở đâu?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vân Lam Thành cũng không có nơi khác.”



“Vân Hải Thương Lãng Phong.” Tần Thiếu Vũ nói, “Có nhớ lần trước ta từng mang ngươi lên đỉnh núi hái mận, ở xa xa còn có một ngọn núi khác không?”



“Ngọn núi đó?” Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn, “Ta tưởng là núi hoang.”



“Thật sự là núi hoang, bất quá cũng không phải đến thường trú, tổ chức một nghi thức tiếp nhận chức vụ thôi mà.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc trước ta từng cùng với Thiên Phong ở đó đấu võ, nơi này rất lớn lại mây mù lượn lờ, cảnh trí không tệ.”



“Ta muốn xem.” Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu.



Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Trên cao có chút ẩm thấp, ngươi sẽ cảm lạnh.” Đã vào thu rồi, cũng không dám dẫn y đi khắp nơi giống như ngày hè nữa.



“Nhìn một chút thôi mà.” Thẩm Thiên Lăng phi thường hiếu kì.



Tần Thiếu Vũ: …



“Đi mà.” Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt nghiêm túc, “Vị thiếu hiệp này, ngươi vừa nhìn đã biết là người tốt!”



Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, chỉ phải mang theo một kiện áo choàng lớn, cùng y giục ngựa đến chân núi.



“Hảo cao.” Thẩm Thiên Lăng ngửa đầu nhìn lên trên.



“Là rất cao.” Tần Thiếu Vũ dùng áo choàng bao lấy y, một tay đem y ôm vào trong lòng, “Sợ lạnh rút mặt vào.”



Thẩm tiểu thụ ngoan ngoãn lui vào bên trong áo choàng.



Tần Thiếu Vũ tay trái cầm một sợi thanh đằng (dây leo xanh), thả người nhảy lên đỉnh núi. Thẩm Thiên Lăng ở trên đường lặng lẽ mở mắt, lập tức cảm thấy có chút rát rát, vì thế quyết đoán lại đem mặt rút trở về.



“Đến.” Sau một lúc lâu sau, Tần Thiếu Vũ đặt y xuống đất.



Thẩm Thiên Lăng mở to mắt, lập tức liền bị cảnh quan chung quanh chấn động.



Bởi vì địa thế rất cao, cho nên tầm nhìn cực kỳ rộng lớn, trong biển mây mờ mịt, quái thạch lởm chởm, cổ mộc che trời, quả thực giống như là thế giới kia.



“Có lạnh không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.



Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, khập khiễng hướng xa xa mà nhìn, “Rừng rậm?”



“Ân.” Tần Thiếu Vũ nói, “Quanh năm suốt tháng không có người, sợ có đầm lầy chướng khí, không cho đi vào.”



Hai người không có mục đích mà đi vòng quanh một trận, đột nhiên liền nghe thấy ven đường truyền đến một thanh âm, Thẩm Thiên Lăng đi qua xem thử, chỉ thấy một con hắc sắc cự hầu (khỉ lớn) hình thể cao lớn đang nắm chặt một nhánh rễ cây, vẻ mặt cảnh giác nhìn hai vị khách không mời mà đến này.



“Chúng ta hình như đã quấy rầy đến nó .” Thẩm Thiên Lăng bật cười.



Hầu tử kêu chi chi quái quái rồi chạy về phía rừng cây, Tần Thiếu Vũ lại khẽ nhíu mày.



“Làm sao?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.



“Mới rồi trong tay nó cầm xương người, theo lý mà nói không nên xuất hiện ở trên núi.” Tần Thiếu Vũ ôm ngang lấy y, “Về nhà trước, ta muốn dẫn người đến tra xét thử xem, rốt cục là sao thế này.”



Hết