Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 35 : Võ lâm đại hội!

Ngày đăng: 21:03 19/04/20


“Vậy hiện tại phải làm thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



“Nếu sau trận chiến trên Vân Hải Thương Lãng Phong năm đó, Phong Ngạo Quyết thật sự đem thứ Chu vương muốn trở về Bái Kiếm Sơn Trang, vậy hiện tại Phong Vân Liệt hẳn sẽ rất cảm kích.” Tần Thiếu Vũ nói, “Muốn tra ra manh mối, chỉ sợ phải xuống tay từ trên người hắn.”



“Một con hồ ly dối trá, sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở.” Thẩm Thiên Phong nhíu mày.



“Cũng phải thử một chút mới biết được.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu thật sự không được, thì đành phải tìm cớ đi đến Bái Kiếm Sơn Trang.”



“Đi Bái Kiếm Sơn Trang?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình, “Có thể khiến hắn nghi ngờ hay không?” Dù sao quan hệ lúc trước cũng không coi là tốt, nào có đạo lý lại vô duyên vô cớ chạy đến nhà người khác bao giờ.



“Nếu thật sự muốn tìm, thì cớ có rất nhiều.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y.



“Tỷ như?” Thẩm Thiên Lăng truy vấn.



“Thẩm gia cùng Hoàng Thượng quan hệ thân cận, Thiên Phong lần này tiếp nhận chức vụ Minh chủ, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ chúc mừng. Đến lúc đó mọi người cùng nhau thượng kinh tạ ơn, cũng không coi là đột ngột.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mà Bái Kiếm Sơn Trang ở Trung Nguyên, là con đường mà Truy Ảnh Cung phải đi qua trước khi tới Vương Thành.”



“Cũng xem là ý kiến hay.” Diệp Cẩn cũng gật đầu, “Dù là người có cẩn thận đến đâu, cũng không có thể ngay cả một chút dấu vết cũng không lộ, giả như thật sự có thể đến trụ tại Bái Kiếm Sơn Trang, hẳn là có thể tìm ra không ít thứ.”



“Cung chủ.” Thủ vệ ở cửa viện nói, “Dưới núi đã có môn phái đi đến hội tràng (nơi tổ chức đại hội), chúng ta cũng nên xuất phát?”



“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mặc kệ thế nào, trước hoàn thành lần Võ lâm đại hội này rồi nói tiếp.”



Bởi vì Mộ Hàn Dạ có thân phận đặc thù, tự nhiên sẽ không thể quang minh chính đại xuất hiện ở hội tràng, bất quá việc này cũng không gây trở ngại đến chuyện y muốn xem náo nhiệt.



“Ngươi tới làm cái gì!” Hoàng Đại Tiên vừa thấy y liền đổ mồ hôi lạnh.



“Có muốn đi xem Võ lâm đại hội hay không?” Mộ Hàn Dạ hỏi.



Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Không muốn.”



“Thật sự không muốn?” Mộ Hàn Dạ đi vào trong hai bước, “Hẳn sẽ rất náo nhiệt.”



“Không cần lại đây!” Hoàng Đại Tiên núp ở cây cột.



Mộ Hàn Dạ: …



“Muốn xem ngươi xem một mình đi.” Hoàng Đại Tiên nói, “Ta ở trong này, chỗ nào cũng không đi.”



“Được rồi, ta đây cũng không đi.” Mộ Hàn Dạ rất biết nghe lời, ngồi xuống vị trí vừa nãy Hoàng Đại Tiên ngồi uống trà.



Hoàng Đại Tiên nguyên bản muốn chạy vào trong phòng, sau lại cảm thấy trong phòng hình như còn nguy hiểm hơn, vì thế đành phải ngồi ở hành lang bên cạnh cây cột, chuẩn bị sẵn sàng để thời thời khắc khắc kêu cứu mạng.



“Ta đã nói sẽ không làm gì ngươi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Rốt cuộc là sợ cái gì?”



“Vậy ngươi đáp ứng từ nay về sau sẽ không dây dưa với ta đi.” Hoàng Đại Tiên ánh mắt cảnh giác.



Mộ Hàn Dạ nói, “Nếu ngươi cam tâm tình nguyện cùng ta thành thân, ta tự nhiên sẽ không dây dưa với ngươi.”



Nghe được hai chữ thành thân này, Hoàng Đại Tiên phản xạ có điều kiện lại bắt đầu tiểu cấp, vì thế chậm rãi đi đến nhà xí ở ngoài viện.



Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà, dùng ánh mắt phi thường đồng tình nhìn Thất tuyệt Vương.



Mộ Hàn Dạ bất đắc dĩ buông tay.



“Như vậy không được a.” Ám vệ vô tư chia sẻ, “Phải tiến hành theo tuần tự a.”



“Như vậy còn không tính là tuần tự?” Mộ Hàn Dạ nhíu mày, “Nếu không phải muốn đổi lấy chân tâm của hắn, bổn vương sớm đã đem người trói lên giường.”



Ám vệ: …



Đại ca ngươi không thể như vậy, quá vô đạo đức a.



“Tới nói nghe một chút.” Mộ Hàn Dạ nói, “Các ngươi có đề nghị gì.”



“Đề nghị quan trọng nhất chính là không thể dùng cường.” Ám vệ đơn giản nhảy vào trong viện, ào ào ngồi vây xung quanh người y, “Như vậy rất hạ cấp.”



“Vậy phải như thế nào?” Mộ Hàn Dạ không ngại học hỏi kẻ dưới.



Ám vệ nói, “Phải lừa .”



Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, “Nghe qua cũng không tốt hơn so với thủ đoạn của ta bao nhiêu.”



“Kia không giống nha.” Ám vệ nói, “Ví dụ đi, nếu trên bàn có một bát thịt, nguyên bản là ngươi muốn ăn, nhưng lại bị ta ngạnh sinh sinh cướp đi, kết cục sẽ như thế nào?”



Mộ Hàn Dạ nói, “Quả ngươi.”



Ám vệ: …



Uy uy, hữu hảo một chút đi a, chỉ là ví dụ thôi mà, hung hăng như vậy làm cái gì, huống hồ hiện tại là chúng ta đang giúp ngươi đó!
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong nhu nhu đầu y, “Lén lút .”



“Lúc ngươi ở trên đài, Diệp đại ca nói ngươi là người lợi hại nhất trong chốn giang hồ.” Thẩm tiểu thụ đâm thọc, thuận tiện lấy sự thật làm trụ cột rồi tiến hành khuếch đại, “Hơn nữa ánh mắt rất sùng bái, ngữ khí cũng rất hạnh phúc!”



“Thật vậy?” Thẩm Thiên Phong tâm tình rất tốt.



Đó đương nhiên là thật , Thẩm Thiên Lăng dùng sức gật đầu.



“Ngoan.” Thẩm Thiên Phong thả vào trong tay y bốn năm thỏi vàng nhỏ, “Mua đồ ăn vặt đi.”



Da! Thẩm tiểu thụ vui sướng chạy đến bên người Tần Thiếu Vũ, “Ta lại kiếm tiền.”



“Ân.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa khuôn mặt y, “Nay tức phụ cùng con đều có thể thay ta kiếm tiền, về sau trọng trách nuôi gia đình rốt cục có thể giao ra rồi.”



“Chíp!” Mao Cầu cũng đem một chiếc vòng mã nảo nhỏ đang ngậm trong miệng thả vào túi vải —— hiển nhiên lại là từ trong tay chưởng môn môn phái nào đó lấy được.



Ám vệ kiêu ngạo vô cùng, thiếu cung chủ nhà ta quả thực biết cách làm giàu!



Quả nhiên rất được hoan nghênh.



“Nháo đủ rồi, có nhớ buổi tối cần làm gì không?” Tần Thiếu Vũ giúp y chỉnh chỉnh tóc, “Đại điển tiếp nhận chức vụ là việc nhỏ, buổi tối là nhờ vào ngươi .”



“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc vô cùng, “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”



Vì chiêu đãi mọi người trong giang hồ, cũng vì bù lại tiếc nuối “Không thể tại vách núi thi triển tuyệt kỹ” một chút, yến hội tối nay cố ý chọn ba gian tửu lâu lớn nhất trong Vân Lam Thành, hương vị nấu kho chiên xảo bay đầy đường, rất mê người.



Trường hợp này tất nhiên không thể thiếu dân chúng vây xem! Dù sao người trong giang hồ gì đó bình thường đều rất khó nhìn thấy! Chỉ có thể từ trong miệng của thuyết thư tiên sinh nghe qua một chút, nay thật sự có cơ hội gặp được người sống, nhất định phải xem cho đủ! Vì thế ôm ấp loại tâm nguyện nhỏ bé đơn thuần tốt đẹp “Sắp nhìn thấy rất nhiều người giống như Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm công tử” này, dân chúng phân phân tìm ra đủ loại lý do, cố ý vô tình đi ngang qua tửu lâu, mong có thể nhìn được cho đã mắt, kết quả nhìn xong một vòng thì vô cùng thất vọng, bởi vì đại đa số nhìn qua đều hoàn toàn chính là người bình thường, căn bản là không có khí khái đại hiệp!



Quả nhiên trừ bỏ Thẩm công tử cùng Tần cung chủ ra, mấy thứ trong thoại bản đều là gạt người, gian thương quả thật rất đáng giận, phi thường đáng hảo hảo khiển trách một phen.



“Vân Lam Thành quả thực giàu có thanh bình.” Phong Vân Liệt nói, “Lúc này nếu đổi đến nơi khác, dân chúng còn đang phải đang nhọc sức kinh thương (buôn bán làm ăn), mà người ở nơi này đã bắt đầu đi dạo khắp đường.”



“Tất nhiên.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Vì là nơi ở chân núi của Truy Ảnh Cung, Tần mỗ tất nhiên phải nghĩ cách giúp bọn họ an cư lạc nghiệp.”



“Tần cung chủ thật sự có tâm đại hiệp nghĩa.” Phong Vân Liệt khen ngợi, “Không hổ là đương kim hào kiệt số một số hai trong võ lâm.”



“Không thì Phong trang chủ qua đây ngồi đi?” Thẩm Thiên Lăng xen mồm, “Thấy các ngươi trò chuyện vui vẻ như vậy, cần gì tách ra hai thành hai bàn.”



Phong Vân Liệt thoáng có chút do dự. Người trong võ lâm coi trọng nhất chính là bài vị số ghế, Truy Ảnh Cung cùng vài đại môn phái, thêm Nhậm Tiêu Dao tất nhiên phải ngồi ở chủ trác, vừa rồi trống được một vị trí, tất nhiên là khiến không ít môn phái mơ ước, Bái Kiếm Sơn Trang sẽ không làm chim đầu đàn, hắn cũng không muốn đi làm loại chuyện khiến người ganh tị này. (Chim đầu đàn chắc là đứng đầu các môn phái >.<~)



“Tóm lại là còn trống một chỗ, ngồi có sao đâu.” Thẩm Thiên Lăng biểu tình thực chân thành.



Chung quanh có mấy tiểu môn phái nghe được đối thoại, cũng phân phân bảo Phong Vân Liệt qua bên đó ngồi — Dù sao vô luận như thế nào cũng không tới phiên mình, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.



Động tĩnh đã có chút lớn, tiếp tục khách khí khó tránh có vẻ quá mức khác người, hơn nữa Nhậm Tiêu Dao cũng đã mở miệng, vì thế Phong Vân Liệt đành phải qua ngồi, vị trí vừa vặn ở bên cạnh Thẩm Thiên Lăng —— quả thực khiến người hâm mộ, bởi vì cũng không phải từng người trong giang hồ đều có cơ hội cùng manh manh mềm mại mảnh mai Thẩm công tử ngồi cùng một chỗ a.



“Ta có thể xem kiếm của ngươi một chút hay không?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.



Phong Vân Liệt còn chưa nói, Tần Thiếu Vũ đã cười ra tiếng trước, “Đang êm đẹp, sao lại đối với kiếm của Phong trang chủ cảm thấy hứng thú, bình thường ngay cả một cái liếc mắt cũng lười mà.”



“Bái Kiếm Sơn Trang a.” Thẩm Thiên Lăng thực chân thành, “Tất nhiên không giống với kiếm nơi khác.”



“Chỉ đem theo bảo kiếm tầm thường mà thôi.” Phong Vân Liệt từ bên hông lấy xuống bội kiếm, “Công tử cứ việc xem.”



“Hoàng ngọc?” Thẩm Thiên Lăng nhìn kiếm tuệ (3) của hắn.



“Ân.” Phong Vân Liệt gật đầu, “Hậu phòng đi chùa cầu bùa hộ mệnh, nói rằng đeo nó sẽ bình an.”



Hậu phòng cái gì… Thẩm Thiên Lăng yên lặng vì Lục Yêu cảm thấy không đáng, thứ tiểu thiếp đưa thì lúc nào cũng khắc khắc mang bên người, còn chính thê thì ngay cả nhắc cũng không nhắc tới.



“Công tử thích kiếm?” Phong Vân Liệt hỏi.



“Ân, bất quá ta không có võ công, đã không đả thương đến người khác thì thôi, nói không chừng còn có thể đả thương đến chính mình.” Thẩm Thiên Lăng đem kiếm trả cho hắn, “Cũng chỉ là muốn nhìn một chút mà thôi.”



Phó dịch chung quanh lập tức ở trong đầu tưởng tượng ra Thẩm công tử đang chân tay luống cuống cầm một thanh kiếm, biểu tình sốt ruột không biết nên làm thế nào cho phải, quả thực nhịn không được muốn phun huyết —— đặc biệt đáng yêu a.



“Chíp!” Mao Cầu nhảy lên một cái, từ trong tay Diệp Cẩn bổ nhào lên trên bàn, tiểu ngọc kiếm thật uy phong!



“Nếu công tử muốn, ta có một thanh kiếm không thể đả thương người.” Phong Vân Liệt rất biết cách làm người tốt, “Cũng là do ngọc thạch điêu khắc mà thành, hoa lệ mà rất nhẹ, rất thích hợp với công tử.”



“Quả thật?” Thẩm Thiên Lăng đáy mắt đầy kinh hỉ.



“Tất nhiên.” Phong Vân Liệt cười gật gật đầu, không đợi hắn tiếp tục mở miệng nói chuyện, đã có một đội quan binh đi lên lầu.



Khâm sai mặt mày hớn hở cười ha hả, “Chúc mừng Thẩm đại thiếu gia, song hỷ lâm môn.”



Hết