Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 38 : Có một nhóm quan binh đến đây!

Ngày đăng: 21:03 19/04/20


“Trà trộn vào?” Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng, “Có thể bị phát hiện hay không.”



“Cũng chỉ là mấy gia đinh bình thường mà thôi, đừng nói là mang một mình ngươi, cho dù có thêm con cùng Đạp Tuyết Bạch, ta cũng có thể cam đoan sẽ không ai phát hiện.” Tần Thiếu Vũ nhu nhu đầu y, “Có đi hay không?”



“Cũng được.” Sự tình nếu có liên quan đến Sở Uyên, vậy xác thực là nên điều tra rõ ràng, Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Nửa đêm chúng ta trà trộn vào đi.”



Phát sinh việc này, hai người tự nhiên không còn tâm tình đi xem Hội hoa đăng, sau khi đến cửa hàng mua vài món ăn, liền xoay người trở về khách sạn.



“Chíp!” Mao Cầu phi thường mất hứng, ngồi xổm trên bàn nhìn hai người.



“Ngươi xem.” Thẩm tiểu thụ nói, “Ta đã nói con sẽ sinh khí.”



Tần Thiếu Vũ nhìn trời, “Làm bộ không phát hiện.”



“Hống là được rồi.” Thẩm Thiên Lăng ôm lấy Mao Cầu, mạnh mẽ nhét vào trong lòng hắn.



Mao Cầu ngẩng đầu, tiểu biểu tình rất phẫn nộ.



Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Thêm vào mấy cây bát giác (*) rồi đem chưng đi.”



(*) Bát giác là một vị thuốc, ai muốn biết them thì vào đây tìm hiểu a.



Thẩm Thiên Lăng: …



Nói thật đi, phụ ái đâu mất rồi.



“Di, các ngươi trở lại.” Diệp Cẩn nghe được động tĩnh, từ cửa đi vào, “Thơm quá.”



“Mua món kho.” Thẩm Thiên Lăng mở giấy bọc ra, “Gọi đại ca đến cùng ăn đi.”



“Mặc kệ hắn.” Diệp Cẩn đặc biệt bạc tình quả nghĩa.



“Chíp.” Sau khi nhìn thấy món kho, đôi mắt như tiểu hắc đậu của Mao Cầu sáng long lanh, vung cánh chụp Tần Thiếu Vũ —— Mau thả ra.



Tần cung chủ bình tĩnh nắm lấy móng vuốt của nó.



Mao Cầu bi phẫn vô cùng, quả thực phiền phức a!



“Còn tưởng các ngươi trễ một chút mới trở về chứ.” Diệp Cẩn tùy tay ăn khối đậu hủ, “Thời gian còn sớm như vậy, theo lý thì Hội hoa đăng chỉ vừa mới bắt đầu không lâu.”



“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Thẩm Thiên Lăng đem chuyện Lưu viên ngoại nói qua một lần.



“Đã biết trên đường đi sẽ không được yên ổn mà.” Diệp Cẩn uy Mao Cầu ăn thịt vụn, “Tại thời không bàn đến nhân gian ân oán gì đó, nếu lời hắc y nhân kia là thật, thì chỉ tội cho hài tử kia.”



“Đêm nay ta sẽ dẫn Lăng nhi đến Lưu phủ xem thử.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nói không chừng sẽ tìm ra manh mối.”



“Ngươi muốn nhúng tay vào việc này?” Diệp Cẩn có chút ngoài ý muốn.



“Ta gặp người trong cung.” Tần Thiếu Vũ nói.



“Ân?” Diệp Cẩn nhíu mày.



“Là Hướng Liệt, thị vệ bên người Sở Uyên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc ấy hắn hẳn cũng đã thấy ta cùng Lăng nhi.”



“Cho nên ngươi muốn nửa đêm đi tìm hắn.” Diệp Cẩn hỏi.



Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Không gặp thì thôi, nhưng nếu đã bị ta cùng Lăng nhi thấy rồi, ít nhiều cũng phải tìm hiểu một chút.”



“Ta cũng đi.” Diệp Cẩn nói, chuyện có quan hệ đến Sở Uyên, y ít nhiều cũng có chút hiếu kì.



“Đại ca của ta đi đâu ?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.



“Đi mua mứt táo.” Diệp Cẩn bình tĩnh nói, “Hắn muốn ăn, không liên quan tới ta.”



Thẩm Thiên Lăng: …



Còn có thể giấu đầu lòi đuôi hơn một chút không.



“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong đẩy cửa đi vào, “Không mua được mứt táo, chỉ có táo chua với quả hạnh chua thôi.”



“Ngươi có rồi?” Tần Thiếu Vũ ngữ xuất kinh nhân.



Thẩm Thiên Phong: …
“Nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì.” Diệp Cẩn chu miệng thồi khô mực nước, cất vào phong thư dán thật chặt.



Thẩm Thiên Lăng đối với y hoàn toàn không có biện pháp, chỉ phải tự mình viết lại một phong thư, đem sự tình đại khói kể lại một lần.



Diệp Cẩn sau khi rửa mặt xong, ngồi xếp bằng trên giường khinh bỉ hắn, “Lề mề.”



Thẩm Thiên Phong đem hai phong thư dán xong, mới nghiêng qua hôn nhẹ hắn, “Sớm ngủ đi.”



Ta cũng không có cho phép ngươi hôn nha!



Diệp Cẩn chà chà miệng, sau đó lao vào đập hắn một trận.



Trước sau như một, không nói đạo lý.



Phòng ngủ cách vách, Thẩm Thiên Lăng đang ghé vào trong lòng Tần Thiếu Vũ, lười biếng đánh ngáp.



“Trời cũng sắp sáng.” Tần Thiếu Vũ thay y đắp chăn, “Nhắm mắt.”



“Trước nói ngươi đối với chuyện vừa rồi thấy thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Phùng Phi có thể tin không?”



“Xem ra là người thành thật.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sáng mai ta sẽ phái người ra ngoài điều tra, nếu hai mươi năm trước quả thật có nhà của Phùng gia bị cháy, vậy lời của Phùng Phi có một nửa là thật.”



“Thuận tiện hỏi thăm xem Lưu Phú làm người như thế nào.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu quan viên địa phương nơi này quả thật cùng một giuộc với hắn chèn ép dân chúng, vậy chúng ta cũng có thể thuận tiện giới Hoàng Thượng giải quyết luôn.”



Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Hảo.”



“Cứ quyết định như vậy đi.” Thẩm Thiên Lăng duỗi người, “Ngủ!”



Tần Thiếu Vũ phất tay tắt ánh nến, đem y ôm vào trong lòng niết bụng nhỏ.



Thẩm Thiên Lăng hô hô ngủ.



Tần Thiếu Vũ bật cười, “Hôm nay sao lại không né?”



Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, nói, “Xem như nể mặt tình thi đi.”



“Hữu dụng như thế?” Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai y thì thầm, “Vậy sau này mỗi người ta đều viết cho ngươi tám mười bài.”



Thẩm Thiên Lăng nhấc chân đạp đạp hắn, “Ta muốn ngủ, không cho ngươi nói nữa.”



Tần Thiếu Vũ hôn hôn trán y, đáy mắt tràn đầy sủng nịch.



Bởi vì đi vào giấc ngủ quá muộn, cho nên sáng ngày hôm sau, loạt phòng được Truy Ảnh Cung bao từ trên xuống dưới đều rất im lặng, tiểu nhị đi lên nhìn một vòng, liền bưng nước ấm khinh thủ khinh cước đi xuống, sợ sảo đến bọn họ.



Trong nhà ăn sớm đã tụ tập không ít người, nguyên bản đều là đến nhìn Thẩm Thiên Lăng, lúc này vừa nghe nói Thẩm công tử còn đang ngủ, lập tức bắt đầu cảm khái thật sự là khiến người yêu a… Ngủ nướng gì đó, nhất định là bởi vì tối hôm qua quá mệt mỏi ! Chuyện anh anh anh cả một đêm này quả thực nghĩ một chút thôi liền chịu không nổi, phi thường muốn xếp hàng an ủi.



Tuy rằng Thẩm Thiên Lăng ở trong phòng ngủ lầu hai, nhưng xuất phát từ tâm lý sùng bài mù quáng của fans não tàn, mọi người vẫn phóng thấp tiếng nói chuyện xuống, bởi vì Thẩm công tử phải là một tiểu nhân nhi tinh tế mẫn cảm yếu ớt, chỉ cần một chút thanh âm cũng sẽ bị đánh thức!



Trong khoảng thời gian ngắn nhà ăn biến thành dị thường im lặng, mọi người đều ở trong không gian ấm áp này nhỏ nhẹ thì thầm, tình hình rất là hài hòa, lại cố tình có người không cảm nhận được. Một nhóm quan binh mang theo đao kiếm hộc hộc vọt vào đại đường, một người cầm đầu quát to, “Lão bản của các ngươi ở đâu?”



“Mấy vị quân gia.” Chưởng quầy cuống quít từ sau trướng đài chạy đến, “Phần tiền tháng này chúng ta đã nộp rồi, không biết còn có chuyện gì?”



“Không liên quan tới tiền.” Quan binh kiêu ngạo nói, “Đem tất cả khách nhân của bọn ngươi đều tập trung đến đại sảnh, đại nhân có lệnh, phải điều tra nghi phạm trong thành.”



“Nghi phạm?” Chưởng quầy sợ tới mức không nhẹ, “Tiểu nhân buôn bán luôn giữ khuôn phép, sao có thể giấu nghi phạm, có phải có điều gì hiểu lầm hay không?”



“Cũng không có ai nói là ngươi giấu, từng thành trong nhà này đều phải soát.” Quan binh nói, “Bớt sàm ngôn đi, nhanh đi đem người gọi xuống.”



“Này sợ là không được a.” Chưởng quầy khó xử nói, “Lầu hai có khách quý trụ, tiểu nhân không dám quấy rầy.”



“Khách quý?” Quan binh nghe vậy trào phúng, “Là thân thích cũ hay là biểu cữu dì của ngươi đi? Có quý thế nào cũng không thể quý hơn vương pháp, mau gọi xuống dưới, đừng có trở ngại lão tử làm công sự!”



“Ai a!” Trong phòng lầu hai, Thẩm Thiên Lăng còn ghé vào trên người Tần Thiếu Vũ hô hô ngủ, Diệp Cẩn ngược lại là bị động tĩnh dưới lầu đánh thức trước, mang theo nồng đậm tức giận rời giường ngồi dậy, trong ánh mắt mông lung buồn ngủ đằng đằng sát khí!



Thẩm Thiên Phong nội lực cao cường, tự nhiên vừa lúc bắt đầu cũng đã tỉnh lại, vì thế nói, “Là tới điều tra .”



“Đi xem đi.” Diệp Cẩn phiền táo che đầu, “Ồn chết.”



“Ta đi xem, ngươi tiếp ngủ.” Thẩm Thiên Phong cách chăn vỗ vỗ y, đứng dậy xuống giường.



Hết