Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 51 : Phiên ngoại 1 NHẬT KÍ CÃI NHAU!
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
********
Tân xuân phiên ngoại 1
Tần Thiếu Vũ & Thẩm Thiên Lăng
NHẬT KÍ CÃI NHAU!
Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Gần cuối năm, mọi người đều vui vẻ. Bận rộn hết cả năm, hiếm khi có cơ hội được nghỉ ngơi đàng hoàng, tiểu hài tử cầm kẹo hồ lô cãi nhau ầm ĩ, dạo phố mua đồ, họp chợ trò chuyện, trên mặt ai cũng treo nụ cười tươi tắn.
Chuyện làm ăn của tiểu thoại bản vẫn luôn cháy hàng như trước, hoa yêu Thẩm tiểu thụ vẫn vừa đáng yêu lại vừa mềm yếu, mỗi ngày đều bận vì dân chúng làm mưa xuống, mệt mỏi thì chui vào trong lòng Tần cung chủ anh anh làm nũng, ngửa đầu muốn hôn hôn an ủi gì đó, căn bản là không thể miêu tả rõ ràng a, rất muốn phun máu mũi! Mà bọn buôn sách vô sỉ vì tăng số lượng bán ra, thậm chí còn cố ý ra thêm một kỳ đặc biệt, xếp hạng các cặp tình lữ Tiên giới được quần chúng hoan nghênh, hạng nhất không cần phải nói chính là Thẩm công tử và Tần cung chủ, hạng nhì là Ngưu Lang Chức Nữ, hạng ba là Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ, Hậu Nghệ Hằng Nga vì có kết thúc bi kịch, không phù hợp với bầu không khí vừa múa vừa hát ăn tết, nên phải đau khổ bị loại, rất khiến lòng người chua xót a.
Chỉ là trong thoại bản thì rất đẹp, nhưng tình hình thực tế so ra lại tương đối thảm thiết, bởi vì Thẩm công tử và Tần cung chủ cãi nhau rồi.
Nếu tin này truyền ra, phỏng chừng không có ai tin. Cãi nhau gì đó, vốn không có khả năng biết không! Cho dù có khó chịu náo loạn, Thẩm công tử nhất định cũng chỉ bọc mình vào trong chăn, vừa run rẩy vừa yếu đuối khóc lóc, hơn nữa còn hiện ra cái đuôi xù cầu yêu thương! Nhìn thấy quang cảnh này, Tần cung chủ chắc chắn sẽ đau lòng đến hộc máu, ân ái triền miên còn không kịp, sao có thể cãi nhau.
Hoàn toàn không hợp lí!
Nhưng đây cũng chỉ là ảo tưởng của dân chúng mà thôi, cho nên hôm nay, Thẩm tiểu thụ ở trong khách sạn thở phì phì thu dọn bao hành lý, túm con tông cửa xông ra, định một mình quay về Nhật Nguyệt Sơn Trang.
Ám vệ thấy thế sợ đến biến sắc, cuống quít chạy theo âm thầm bảo hộ ở phía sau, hơn nữa vô cùng muốn sờ tay an ủi.
Dám làm phu nhân khóc kìa, cung chủ quả thực táng tận lương tâm!
Rất đáng bị trùm bao bố đập một trận!
“Chíp.” Cục Bông dùng ánh mắt vô cùng sốt ruột nhìn mẹ của nó —— ít nhiều gì cũng mang ổ theo chứ.
“Chíp cái gì!” Thẩm tiểu thụ giận.
Cục Bông lập tức ngậm miệng, dứt khoát rút đầu vào cánh —— thật là dữ mà, ta là vô tội .
Ám vệ lần nữa rơi lệ nóng, thiếu cung chủ nhà ta thật là đáng thương.
Khách điếm, Hoa Đường dè dặt nhìn Tần Thiếu Vũ, “Tiểu Ngũ đã dẫn theo người, âm thầm theo bảo hộ công tử .”
Tần Thiếu Vũ gật gật đầu, xụ mặt không nói chuyện.
“Công tử đi phía Đông, chắc là muốn trở về Nhật Nguyệt Sơn Trang.” Hoa Đường lại nói.
Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
Những ám vệ khác úp sấp trên nóc nhà, tập trung nín thở nghe động tĩnh, trong lòng vô cùng lo âu.
Nếu phu nhân cứ như vậy mà đi, chúng ta đây nhất định thắt cổ tập thể!
Không sai đây chính là tư duy của fans não tàn trong truyền thuyết.
Vô cùng đáng sợ.
Các ngươi cảm nhận một chút đi a.
Sau đó liền nghe Tần Thiếu Vũ trầm giọng nói, “Mặc hắn quậy đi.”
Mặc! Hắn! Quậy! Đi? !
Mắt ám vệ lấp lánh lệ quang cắn mu bàn tay, cảm khái cung chủ thật là tàn nhẫn vô tình cố tình gây sự, đúng là Trần Thế Mỹ!
Đừng tưởng rằng chúng ta không dám dĩ hạ phạm thượng a. (Dĩ hạ phạm thượng: cấp dưới xúc phạm cấp trên)
Tuy rằng chúng ta quả thật không dám!
QAQ!
“Không khuyên về sao? ? Hoa Đường cũng hơi nhíu mày.
“Khuyên cái gì, quậy đủ rồi nói tiếp.” Tần Thiếu Vũ đứng lên, “Nói với mọi người, chỉ cần âm thầm bảo hộ cho tốt, trừ phi có nguy hiểm, bằng không thì không được lộ diện.”
Hoa Đường thầm thở dài, rõ ràng là lo lắng muốn chết, cần gì a…
“Có nghe thấy không?” Thanh âm Tần Thiếu Vũ rất âm trầm.
“Vâng.” Hoa Đường gật đầu, “Thuộc hạ đi thông báo.”
Tần Thiếu Vũ phất tay áo ra ngoài, nhìn lướt qua nóc nhà.
Ám vệ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt thê lương nhìn về phương xa, hơi thở rất nghiêm túc!
“Sau khi trở về Truy Ảnh Cung, mỗi người chùi nhà xí mười ngày.” Tần Thiếu Vũ không quay đầu lại ra khỏi sân.
Vì sao! ! ! ! ! Rõ ràng chúng ta còn chưa nói gì mà! ! ! ! !
Ám vệ nát lòng nghẹn ngào, tùy tiện giận chó đánh mèo gì đó, còn có thể tàn bạo hơn nữa hay không.
Rốt cuộc khi nào phu nhân mới về chứ!
Cứ tiếp tục thế nào, cung chủ nhất định sẽ giận đến phun lửa!
Rốt cuộc là tại sao…
Tâm quả thật cũng sắp vỡ nát rồi.
Kỳ thật nguyên nhân mọi chuyện rất đơn giản, bởi vì Quỷ Thủ thần y sắp rời khỏi Bồng Lai tiên sơn, cho nên Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng liền đến đảo Nhiễm Sương một chuyến trước, ở cùng sư phụ nhàn nhã suốt một tháng. Rồi sau khi đưa ông lên thuyền rời đảo, lại tiện đường đến Nhật Nguyệt Sơn Trang ở mấy ngày, mới vui vẻ cầm đặc sản lên đường về Thục trung, định dọn nhà ăn tết.
Nói muốn làm ác bá bán quả nhân đường gì đó, hiển nhiên chỉ là giả bộ.
Thẩm công tử mới không làm loại chuyện này!
Dụ ai đó ra mặt, mới là mục đích cuối cùng a…
“Ta là vô tội .” Sau mấy chục chiêu, Kiều Mặc Dương nhảy ra xa xa nhận mệnh giơ tay, “Đầu hàng được không?”
Tần Thiếu Vũ thu chiêu đáp xuống đất, liếc nhìn Hoa Đường một cái.
“Kiều công tử gì đó.” Hoa Đường ném túi tiền qua, “Hoàn trả nguyên vật.”
Kiều Mặc Dương hít khí lạnh, “Các ngươi đến khách sạn lấy đồ của ta?” Chẳng lẽ Truy Ảnh Cung không phải danh môn chính phái sao, sao còn đi làm loại chuyện hạ cấp này?
“Ngươi gạt ta!” Thẩm tiểu thụ giận, rõ ràng là có một túi tiền đầy!
Kiều Mặc Dương để túi tiền vào trong tay áo, cười nói, “Thẩm công tử ngây thơ đáng yêu, cũng không thể trách ta.” Ai cũng sẽ muốn trêu chọc một hồi.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi không nên ăn nói lung tung nha nam nhân của ta rất dữ.
Như trong dự kiến, ánh mắt Tần Thiếu Vũ trở nên tàn nhẫn, hiển nhiên lại muốn đánh người. Nhưng lần này Kiều Mặc Dương phản ứng rất nhanh, thoáng cái đã biến mất ở đầu tường, chỉ để lại một tràng tiếng cười sang sảng, “Tần huynh quả thật khiến người hâm mộ, có được mỹ nhân như thế, thật quá may mắn.”
Các ám vệ cũng thức thời rời đi, Hoa Đường trước khi đi, không quên thuận tay ôm lấy Tiểu Phượng Hoàng.
“Chíp!” Cục Bông cũng không có ý kiến, cọ cọ trên thứ mềm nhũn kia, tâm tình vô cùng tốt.
Trong viện chỉ còn lại hai người, Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, sau đó bật cười “ha ha”.
“Còn cười.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y, có chút dở khóc dở cười.
“Cứ cười đó.” Thẩm Thiên Lăng hừ hừ, nhấc chân đá đá hắn.
Tần Thiếu Vũ đưa tay, ôm chặt y vào trong lòng.
Trên chóp mũi truyền đến hương vị quen thuộc, trong lòng Thẩm Thiên Lăng có chút chua xót, cũng ôm chặt lấy eo hắn.
“Về sau không được như vậy nữa.” Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y thì thầm, “Đi hơn mười ngày, mạng cũng bị ngươi mang theo hết phân nửa.”
“Ai bảo ngươi mắng ta.” Thẩm Thiên Lăng cay mũi.
“Vì ta lo…” Nói được một nửa, những chữ còn lại đều bị cái hôn chặn lại. Thẩm Thiên Lăng hơi nhón chân, chủ động cắn lên môi hắn.
Tuyết mùa đông bay xuống, trong viện lại đầy xuân sắc ấm áp.
“Thật là tự làm khổ mà.” Sau nụ hôn triền miên, Tần Thiếu Vũ ôm y xoa xoa, “Lại nghĩ đến chuyện làm kẹo đậu phộng, mấy mưu ma chước quỷ này học được từ đâu.”
“Ừm.” Thẩm Thiên Lăng tựa vào ngực hắn, nghĩ nghĩ lại cười, “Sao ngươi lại đánh nhau với Kiều Mặc Dương, hắn mới là người vô tội nhất đó.”
“Ta biết.” Tần Thiếu Vũ cùng y bốn mắt nhìn nhau, “Nhưng lòng ta khó chịu, chỉ có thể trách hắn quá xui xẻo.” Thật là vừa tàn bạo vừa ngang ngược.
“Hiện tại thì sao?” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực hắn, “Còn khó chịu không?”
“Hôn thêm cái nữa.” Tần Thiếu Vũ kề trán mình lên trán y, “Hôn xong thì không khó chịu nữa.”
Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt hôn lên.
Ám vệ ôm thiếu cung chủ nhà mình, ngồi xổm trên ngọn cây lệ nóng doanh tròng.
Rốt cục không sao nữa rồi .
Chúng ta thật không dễ sống mà.
Một tia nắng vàng xuyên qua tầng mây, mang đến từng đợt ấm áp cho ngày đông giá rét. Mà mọi người đã bận rộn hết một năm, rốt cuộc lại tiếp tục lên đường, vui vẻ về nhà đón giao thừa.
“Hôn một cái.” Tần Thiếu Vũ đưa mặt qua.
“Không.” Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt.
“Chíp!” Cục Bông vô giúp vui!
“Thật sao?” Tần Thiếu Vũ híp mắt.
“Không đó!” Thẩm Thiên Lăng ngậm chặt miệng.
Ngay sau đó, y lập tức bị đè lên giường nhỏ.
“Đây là trong xe ngựa a!” Thẩm Thiên Lăng vừa cười vừa giãy dụa.
“Xe ngựa thì sao?” Tần Thiếu Vũ cúi đầu, hôn lên cánh môi mềm mại như trái cây kia.
Thẩm Thiên Lăng chống cự không được, thuận theo cắn đầu lưỡi hắn, giống như con mèo nhỏ.
Thật là vô cùng triền miên.
Cục Bông phát ra tiếng thở dài từ nội tâm, lắc lư nhảy xuống bàn, chui ra màn xe nhào vào trong lòng Hoa Đường.
Suốt ngày cứ hôn hôn gì đó, thật không hiểu nổi.
Mơ hồ nơi xa xa truyền đến tiếng pháo, đầy ắp hơi thở ngày tết.
Thật là, vô cùng tốt a…
Hết phiên ngoại 1