Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 59 : Gặp mãnh nam!

Ngày đăng: 21:04 19/04/20


“Rốt cuộc là thế nào?” Sở Uyên khó hiểu, “Sao lại làm ra bộ biểu tình này.”



“Về chuyện Vương hậu của Mộ Hàn Dạ, ngươi vẫn nên tự mình hỏi hắn thì tốt hơn.” Diệp Cẩn nói, “Người bên ngoài rất khó nói rõ.”



“Cũng tốt.” Sở Uyên cũng không hỏi nhiều, “Vậy Tần cung chủ khi nào trở về? Nghe thị vệ nói từ tối hôm qua hắn đã rời khỏi tự.”



“Đến Hỉ Lai Sơn Trang cách đây cũng không xa.” Diệp Cẩn nói, “Bất quá ngươi cũng không cần chờ , ước chừng sớm mất cũng phải ngày mai mới chịu trở vè.” Nói không chừng còn có thể lâu hơn, phi thường không biết xấu hổ.



“Cũng không vội.” Sở Uyên nói, “Mọi người đều đi đường mệt nhọc, hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵng nói.”



“Không vội mới là lạ.” Diệp Cẩn kéo tay hắn qua xem mạch, “Hư hỏa rất vượng, không thể ngủ ngon, thái y chưa nói cho ngươi?”



“Việc nhỏ mà thôi.” Sở Uyên không lưu tâm.



“Ta cho ngươi khai cho ngươi chút dược, uống rồi hảo hảo ngủ vài ngày.” Diệp Cẩn đi ra ngoài, “Có vài phản tặc thôi mà, chuyện có lớn bao nhiêu đâu.”



Sở Uyên mỉm cười, đáy mắt rất ấm áp.



“Kỳ thật Tiểu Cẩn rất quan tâm Hoàng Thượng .” Thẩm Thiên Phong nói, “Y chỉ là mạnh miệng.”



“Trẫm tất nhiên biết.” Sở Uyên gật đầu, “Mấy năm trước xảy ra ôn dịch, may mà có y không ngủ không nghỉ bôn tẩu toàn quốc, là Đại Sở ta có phúc.”



“Thẩm Thiên Phong!” Diệp Cẩn ở trong viện gọi.



“Đi đi.” Sở Uyên bật cười, “Bằng không hắn lại nên sinh khí.”



Thẩm Thiên Phong ra cửa, quả nhiên liền bị Diệp Cẩn căm tức trừng một cái, “Lề mề, lại đang nói cái gì?”



“Cũng phải làm hết lễ nghi.” Thẩm Thiên Phong tính tình rất tốt, “Có đói bụng không? Ta đến trù phòng xem thử có thức ăn chay hay không.”



“Có cũng là đồ thừa, ai muốn ăn.” Diệp Cẩn đi ra ngoài, “Ta tự mình đi làm!”



Cho nên nói biết sắc thuốc biết nấu cơm, còn có thể làm áo khoác cho Mao Cầu, Diệp cốc chủ kỳ thật là rất toàn năng a.



Thẩm minh chủ quả nhiên hảo phúc khí.



Mà Tần cung chủ cũng phi thường hảo phúc khí.



“Sờ đủ chưa!” Thẩm tiểu thụ giận.



“Chưa.” Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ, bàn tay tham nhập vạt áo của y, “Cả đời cũng sờ không đủ.”



“Thu!” Mao Cầu ngồi xổm trên bàn, lười biếng đánh ngáp.
“Tất nhiên tính.” Tần Thiếu Vũ gật đầu.



“Đáng tiếc sợ sẽ đả thảo kinh xà, bằng không nói không chừng có thể tìm ra thêm được nhiều thứ khác.” Thẩm Thiên Lăng có chút tiếc nuối.



“Kỳ thật cũng không hẳn.” Tần Thiếu Vũ khóe miệng khẽ nhếch, “Làm như chính chủ bị chúng ta bắt gặp.”



“Ân?” Thẩm Thiên Lăng hơi sửng sốt, quả nhiên liền thấy trên sơn đạo cách đó không xa có người đang đi về phía này, vì thế nói, “Chính là người một đêm ân ân bảy cô nương kia? !”(Ta nhớ hk lầm thì hình như chương trước có 2 cô nương thôi mà nhỉ?~)



Tần Thiếu Vũ lập tức nói, “Ta cũng có thể ân ân ngươi bảy lần.”



“Câm miệng.” Thẩm Thiên Lăng vô cùng sắc bén.



Tần Thiếu Vũ đáy mắt mang ý cười, thân thủ xoa xoa hai má y.



Tráng hán kia vốn một lòng muốn gấp rút lên đường, nhưng đang suy nghĩ chuyện gì đó, bởi vậy hoàn toàn không lưu ý hai người đằng trước, thẳng đến khi nghe bên tai truyền đến một tiếng kinh hô nho nhỏ, mới đột nhiên hồi thần.



“Làm cái gì vậy.” Mặt Thẩm Thiên Lăng ửng đỏ, “Bị người thấy được.”



Tần Thiếu Vũ ho khan hai tiếng, nhìn trời.



Tráng hán tự nhiên biết hai người này là ai, nguyên bản chỉ là nghe nói đi đến Độ Kiếp tự, lại không đoán được sẽ gặp phải ở chỗ này, bởi vậy cả người đều cương cứng một chút.



“Vị huynh đài này.” Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một thỏi bạc, “Có thể xem như vừa rồi cái gì cũng không phát hiện không?”



“… Tất, tất nhiên.” Tráng hán rất nhanh liền điều chỉnh lại tinh thần lại, tiếp nhận bạc nói, “Các hạ chính là Tần cung chủ?”



Tần Thiếu Vũ gật đầu.



Tráng hán hàm hậu cười nói, “Quả nhiên diện mạo bất phàm.”



“Quá khen.” Tần Thiếu Vũ cười cười, nghiêng người tránh cho hắn một con đường.



Tráng hán sau khi nói lời cảm tạ vội vàng rời đi, Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi Thẩm Thiên Lăng, “Người này không biết diển kịch, xem ra cũng chỉ có nửa người dưới có thể sử dụng.”



Thẩm Thiên Lăng 囧, nhưng lại có chút tò mò, “Vì sao? Ta cảm thấy hắn diễn rất khá a.” Trừ bỏ lúc mới bắt đầu có chút khẩn trương, thì lúc sau vẫn luôn rất tự nhiên!



Cũng may mà ngươi không làm đạo diễn, không thì nhất định sẽ bị người trùm bao tải.



Quá xoi mói a.



Hết