Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 61 : Ở trên bàn rất biến thái a!
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
“Không biết Thất Tuyệt Vương có tìm được Vương hậu chưa?” Sở Uyên hỏi hắn.
“Tìm được thì thế nào.” Mộ Hàn Dạ vẻ mặt phiền muộn, “Cho dù có thể tìm được người, cũng không thể tìm lại tâm a.”
Sở Uyên kinh ngạc, xem tình hình này, Hoàng hậu của hắn là theo người bỏ trốn ?
“Bất quá cũng không sao.” Không đợi Sở Uyên mở miệng, Mộ Hàn Dạ rất nhanh liền tự an ủi bản thân.
Sở Uyên gật đầu, thuận miệng an ủi nói, “Trung Nguyên chúng ta vốn có câu, gọi là thiên nhai hà xử vô phương thảo (trên thế gian nơi nào không có hoa cỏ).”
“A Hoàng nhà ta không phải cỏ.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Hắn là một đóa đại mẫu đơn nở rộ.”
Sở Uyên biểu tình phức tạp.
“Ta nhất định có thể khiến hắn toàn tâm toàn ý yêu thương ta.” Mộ Hàn Dạ nắm chặt quyền đầu, tình thế bắt buộc.
Sở Uyên khách sáo, “Thất Tuyệt Vương quả nhiên thật tâm với Vương hậu.”
Mộ Hàn Dạ nghe vậy đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
Sở Uyên: …
“Ta cũng cho rằng như vậy.” Sau một lúc lâu, Mộ Hàn Dạ nghiêm túc nói, “Sở hoàng cùng ta thật sự là tri kỷ.”
Sở Uyên cảm thấy cả đời này mình cũng không muốn có một tri kỷ như vậy.
“Sở hoàng có muốn nghe ta cùng A Hoàng yêu nhau thế nào không? Thập phần triền miên a.” Mộ Hàn Dạ tha thiết chờ đợi, “Nói không chừng còn có thể cho chút đề nghị.”
Sở Uyên lắc đầu nói, “Đây là chuyện nhà của Thất Tuyệt Vương, trẫm vẫn không nên can thiệp mới tốt.”
“Vậy Sở hoàng có muốn gặp A Hoàng không?” Mộ Hàn Dạ chưa từ bỏ ý định.
Sở Uyên vẫn cự tuyệt như trước, “Trong tục tập Hán nhân, trừ phi là lễ mừng long trọng, bằng không Hoàng hậu không nên dễ dàng ra khỏi hậu cung.”
Đáy mắt Mộ Hàn Dạ lộ ra thất vọng, “Vậy cũng chỉ có thể đợi tới khi đến Vương đô, ta mới mang A Hoàng nhà ta tới gặp Sở hoàng, thuận tiện kể cho ngươi nghe chuyện xưa về tình yêu oanh oanh liệt liệt giữa ta và hắn.”
Sở Uyên nói, “Vậy hiện tại không ngại nói chính sự trước chứ? Trẫm —— “
“Bộ dáng A Hoàng nhà ta cực kỳ đẹp a.” Mộ Hàn Dạ kìm lòng không được nói, “Thật giống như hồ ly tinh.”
“Thất Tuyệt Vương!” Thanh âm Sở Uyên mang theo vài phần ngoan lệ.
Mộ Hàn Dạ thức thời giơ tay, “Được rồi, ta cam đoan về sau sẽ không dễ dàng nhắc tới A Hoàng nữa.”
Vẻ mặt Sở Uyên hòa hoãn một chút, “Không biết Thất Tuyệt Vương có từng lui tới với Bì Cổ Tam Thế”
“Không có.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Bất quá có mấy lần hắn lại chủ động tới tìm ta.”
Sở Uyên đối với việc này cũng không bất ngờ, dù sao La Sát Vương vẫn luôn đối với ngàn dặm ốc thổ Trung Nguyên như hổ rình mồi, mà hắn nếu muốn mang binh đánh vào Sở quốc, Thất Tuyệt Vương không thể nghi ngờ xem như là chướng ngại lớn nhất, lại không thể cương quyết xuất binh quét sạch, bởi vì như vậy tất sẽ kinh động đến Sở quốc, đối với La Sát quốc trăm hại mà không một lợi, cho nên chỉ có dùng ích lợi để dụ hoặc mượn sức, tranh thủ thu mua Mộ Hàn Dạ.
“Nhưng ta không đáp ứng.” Mộ Hàn Dạ nói, “Bằng không hôm nay cũng sẽ không đến Trung Nguyên.”
“Điều kiện thì sao?” Sở Uyên hỏi.
“Nga?” Gương mặt Mộ Hàn Dạ lộ vẻ khó hiểu.
“Ta không muốn cùng Thất Tuyệt Vương quanh co lòng vòng.” Sở Uyên nói, “Làm vua một nước, không ai không muốn quốc gia của mình có được lợi ích lớn nhất. Thất Tuyệt Vương cự tuyệt La Sát quốc, có lẽ đơn giản là vì điều kiện không hợp khẩu vị thôi.”
“Sở hoàng suy nghĩ nhiều.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Đời này của ta chỉ muốn cùng nhà ta… trường tương tư thủ, ngày ngày ngắm hoa nhìn mây, vậy là đủ rồi.” Bởi vì lúc trước từng cam đoan sẽ không nhắc tới A Hoàng, cho nên Thất Tuyệt Vương chủ động tiêu giảm từ ngữ tiếp theo, rất là tự giác.
Sở Uyên lắc đầu, “Dựa theo lời đồn lúc trước, Thất Tuyệt Vương không phải loại tính cách này.”
Mộ Hàn Dạ giật mình mở to hai mắt, “Cái này cũng có thể nhìn ra?”
Sở Uyên gật đầu.
Mộ Hàn Dạ lắp bắp nói, “Được rồi, trừ bỏ ngắm hoa nhìn mây, ta còn muốn điên loan đảo phượng.”
Sở Uyên như có chút suy nghĩ nhìn hắn.
Hai mắt Mộ Hàn Dạ đầy chân thành, cơ hồ muốn nhảy ra hồng tâm (trái tim màu hồng).
“Vậy con dân của Thất Tuyệt quốc thì sao?” Hai người đối diện một lát, Sở Uyên nói, “Đã sống thật lâu bên trong đại mạc, Thất Tuyệt Vương không muốn thay bọn họ tìm kiếm một nơi sung sướng hơn để sống sao?”
“Tất nhiên muốn.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Nhưng một là Thất Tuyệt quốc cũng không khô cằn như Sở hoàng suy nghĩ, cảnh nội vẫn có ốc đảo và nguồn nước; hai là người nước ta tin phụng Bích Tuyền đại thần, cho nên sẽ không dễ dàng di cư, bằng không chính là tương đương với việc mất đi thần linh phù hộ.”
Sở Uyên cười cười, “Sau khi bình định phong ba lần này, có lẽ trẫm sẽ đến Thất Tuyệt quốc nhìn thử.”
“Ta chắc chắn sẽ chuẩn bị hảo tửu mỹ vị để nghênh đón Sở hoàng.” Mộ Hàn Dạ vui vẻ đáp ứng, lại nói, “Lần này đến Sở quốc, ta còn mang theo Bích Tuyền Tỳ.”
“Tần cung chủ đã phái người nói việc này với ta.” Sở Uyên gật đầu, “Hẳn là hắn cũng đã nói với ngươi chuyện Huyền Hải Ngọc từ lâu rồi nhỉ.”
“Nếu thật sự có biện pháp khiến đại mạc biến thành ốc thổ, hẳn là Sở hoàng cũng sẽ không cự tuyệt.” Mộ Hàn Dạ nói, “Đến ngày ấy, con dân Thất Tuyệt quốc ta cũng sẽ cảm kích và ghi nhớ ân tình của Sở hoàng.”
“Cái mũ này thật là lớn a.” Sở Uyên tựa tiếu phi tiếu.
Nhưng hiển nhiên, đã không còn kịp rồi a…
Một đêm này, Mao Cầu ghé vào trong tiểu oa, im lặng ngủ hết một đêm.
Mà trong căn phòng ôn tuyền cách vách, cảnh xuân vẫn đang thập phần kiều diễm. Thế nên vào thời điểm giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm tiểu thụ đã không còn nhớ rõ hai người rốt cục đã ân ân bao lâu!
“Ngoan, há miệng.” Tần Thiếu Vũ đem thìa đưa tới bên miệng y.
“Tối hôm qua ngươi thật quá đáng!” Thẩm Thiên Lăng vừa ăn cháo, vừa phẫn nộ chỉ trích nam nhân của y.
“Rõ ràng chính là Lăng nhi không tốt.” Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ, “Luôn luôn dụ dỗ ta.”
Ta dụ dỗ ngươi mới gặp quỷ ! Thẩm Thiên Lăng tiếp tục giận, “Phát sốt !”
“Nghỉ ngơi một ngày thì sẽ tốt thôi.” Tần Thiếu Vũ lấy khăn mặt được thấm ướt, đặt trên trán y.
“Thu!” Mao Cầu nhìn thấy thì rất hiếu kì, vì thế chạy tới ngẩng đầu —— mau cho một cái đi.
Tần Thiếu Vũ tùy tay xé một miếng vải nhỏ, thấm ướt rồi đặt lên đỉnh đầu con của hắn.
Tuy rằng ươn ướt rất không thoải mái, nhưng Mao Cầu vẫn thực thích, một đường thật cẩn thận xê dịch đến tiểu oa, chuyên tâm ngồi xổm xuống bắt đầu giả bệnh nhân.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Sáng nay ám vệ đến đây.” Tần Thiếu Vũ giúp Thẩm Thiên Lăng lau miệng.
“Nói cái gì ?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.
“Ngày hôm qua Mộ Hàn Dạ đi tìm Sở Uyên, hai người hình như trò chuyện không tệ, hẳn là đã đạt thành hiệp nghị, trước cùng nhau đối phó xong Chu Giác, rồi mới nói tới chuyện của Huyền Hải Ngọc và Bích Tuyền Tỳ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Kể ra, cũng tạm thời xem là kết quả tốt nhất.”
“Cũng là chuyện tốt.”Thẩm Thiên Lăng nói, “Hiện tại La Sát quốc còn bị vây trong trạng thái chờ xem tình hình, hẳn sẽ không chủ động xuất binh, cho nên địch nhân của mọi người chỉ có một mình Chu Giác, cũng dể đối phó hơn rất nhiều.”
“Thiên Phong bảo chúng ta sớm trở về.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hôm nay thân thể ngươi không thoải mái, ngày mai chúng ta mới đi.”
“Đều là ngươi làm hại!” Thẩm Thiên Lăng nhéo mũi hắn, “Lưu manh!”
“Cũng không có biện pháp.” Tần Thiếu Vũ cầm tay y, “Hai phu thê dù sao cũng phải có một người là lưu manh, không thì chẳng phải là quanh năm suốt tháng cũng không ân ân được một lần? Nếu Lăng nhi da mặt mỏng, vậy ta đành phải cố gắng làm.”
“Cố gắng làm?” Thẩm Thiên Lăng đem mặt hắn kéo đến biến hình, nói không biết xấu hổ, rõ ràng là thích thú thì có!
Tần Thiếu Vũ nghiêng qua, hung hăng hôn trụ đôi môi mềm mại kia.
Thật sự là… thương như thế nào cũng không đủ a…
Lại qua một ngày, Thẩm Thiên Lăng tuy rằng còn chưa được thoải mái lắm, bất quá vẫn kịch liệt yêu cầu đòi trở về Độ Kiếp tự! Bằng không lần sau không chừng sẽ nhảy ra mấy địa điểm ân ân còn kỳ quái hơn a, phải biết dựa theo trình độ biến thái của nam nhân của y, cho dù là ở trên cây thì nói không chừng cũng sẽ nguyện ý thử một lần.
“Còn cam lòng mà trở về a.” Diệp Cẩn chống quai hàm, ngồi ở trong viện uống trà.
“Kỳ thật không thể nào cam lòng được.” Tần Thiếu Vũ đem Thẩm Thiên Lăng đặt xuống đất, “Nếu bọn ta hiện tại có thể rời đi, vậy thì không thể tốt hơn nữa.”
“Nằm mơ!” Diệp Cẩn đứng lên, “Trước khi mọi chuyện được giải quyết thì đừng có nghĩ muốn chạy, bằng không đánh ngươi.”
Vì sao muốn đánh nam nhân của ta ! Thẩm Thiên Lăng yên lặng kháng nghị, tẩu tử của y quả thực bạo lực.
“Thiên Phong đâu?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Bồi Sở Uyên đi xin xăm.” Mặt Diệp Cẩn đầy khó chịu.
“Vậy sao ngươi không đi?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
Diệp Cẩn cả giận nói, “Lão tử vì sao phải đi, ta lại không quen biết bọn họ!”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi còn có thể dối trá hơn một chút không.
“Nga.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Nguyên lai là cãi nhau .”
“Cãi cái đầu người!” Diệp Cẩn giận dữ xoay người trở về phòng, bóng dáng thật ngạo kiều.
“Đại ca nỡ cãi nhau với y sao?” Thẩm Thiên Lăng vạn phần khó hiểu.
“Ta cũng không nỡ cãi nhau với ngươi.” Tần Thiếu Vũ kéo y đi vào trong phòng, “Nhưng bình thường thấy ngươi giận ta cũng không ít.”
“Đó không giống a.” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Phẩm hạnh đại ca tốt như vậy.”
“Ân?” Tần Thiếu Vũ xao xao trán y, “Chẳng lẽ phẩm hạnh ta không tốt?”
Ngươi đâu chỉ là không tốt… Thẩm Thiên Lăng quyết đoán lắc đầu, cầm hai tay của hắn nói, “Quả thực thối nát.”
Loại chuyện như phái người đi khắp giang hồ thu phí bào hộ này, đại ca y kiếp sau cũng không làm được a.
Hết