Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 64 : Một chuyện tiếp một chuyện!
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
Đợi đến khi hai người cơm nước xong xuôi, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt. Bên ngoài gió bắc thổi ô ô, Thẩm Thiên Lăng vừa mở cửa sổ thành một khe hẹp, lập tức bị lạnh đến run rẩy cả người, “Lạnh quá a.”
“Phương bắc chuyển lạnh chỉ là chuyện trong một đêm, huống hồ đã sắp là mùa đông rồi.” Tần Thiếu Vũ đi tới đóng chặt cửa sổ, “Cẩn thận đừng để cảm lạnh.”
“Ân.” Thẩm Thiên Lăng nhu nhu mũi, há miệng còn chưa kịp nói chuyện, đã đánh ba cái hắt xì trước.
Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, đặt tên lên trán kiểm tra độ ấm của y, sau đó nói, “Phát sốt .”
“Phải không?” Thẩm Thiên Lăng tự mình kiểm tra, “Ta cảm thấy rất tốt mà.”
“Không được, đêm nay chúng ta không đi đâu hết.” Tần Thiếu Vũ ấn y ngồi lại bên giường, “Ta đi tìm Diệp Cẩn giúp ngươi lấy chút thuốc, uống xong thì sớm nghỉ ngơi đi.”
“Ta thật sự không… Hắt xì!” Thẩm tiểu thụ lau nước mũi, sau đó thức thời ngoan ngoãn câm miệng.
Thật ra là có chút choáng, đại khái là vì khi hai người ở trên núi có chút lạnh.
Một lúc lâu sau, Diệp Cẩn đưa tới thuốc đã được sắc tốt, Thẩm Thiên Lăng uống xong liền oa vào trong chăn, cảm thấy có chút thiên toàn địa chuyển.
“Ngủ.” Tần Thiếu Vũ tựa vào bên người y, “Cái gì cũng không cho nghĩ nữa.”
Thẩm Thiên Lăng hữu khí vô lực, sâu sắc nhận thức được cái gì gọi là bệnh đến như núi đổ —— rõ ràng mấy canh giờ trước vẫn rất tinh thần a.
Ám vệ phân phân ở ngoài phòng cường liệt khiển trách, phu nhân cư nhiên sinh bệnh, cung chủ quả thực thất trách. Phạm phải loại sai lầm động trời này, thật phi thường đáng vừa khóc rống vừa chảy nước mắt mà chạy tới Nam Hải thỉnh tội với sư tôn, hơn nữa còn phải chủ động thoái vị cung chủ.
“Chíp!” Mao Cầu ghé vào nóc nhà, lười biếng đánh ngáp, móng vuốt khi có khi không đá đá sờ sờ mấy hạt châu ngọc.
Trong mắt ám vệ lóe ra quang mang sùng bái mù quáng. Thiếu cung chủ nhà ta quả nhiên uy phong, một cái ngáp thôi cũng có thể so với hổ gầm rồng ngâm! Chiếu theo xu thế này, tương lai tất nhiên có thể nhất thống giang hồ, nói không chừng còn có thể nhất thống tam giới!
Viễn cảnh tốt đẹp như thế, thật là nghĩ một chút thôi cũng đã nhịn không được muốn kích đọng rồi.
Thẩm tiểu thụ qua một đêm này tương đối khổ cực, mơ mơ màng màng một trận nóng một trận lạnh, thẳng đến ngày hôm sau mới tốt hơn một chút.
“Chíp.” Mao Cầu nhu thuận nhảy lên giường, dùng đầu cọ cọ y.
“Ngươi tỉnh nha.” Cổ họng Thẩm Thiên Lăng khàn khàn, đưa tay sờ sờ nó.
Trong mắt Mao Cầu tràn ngập đồng tình, dùng móng vuốt áp vào lòng bàn tay y.
“Còn khó chịu hay không?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
“Ân.” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy xương cốt có chút đau, “Đói bụng rồi.”
“Trù phòng đang nấu cháo, sẽ có ngay thôi.” Tần Thiếu Vũ đỡ y ngồi dậy, “Sắp đến giữa trưa rồi, không đói bụng mới là kỳ quái.”
“Những người khác đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Hôm nay trong viện thật im lặng.”
“Tối hôm qua Mộ Hàn Dạ đã trở về, Diệp Cẩn cùng Thiên Phong sáng sớm đã tới huyện nha.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tối hôm qua bọn họ trò chuyện với Sở Uyên đến khuya mới giải tán.”
“Nói cái gì ?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Sao lại lâu như vậy.”
“Ngươi đang sinh bệnh, ta cũng lười hỏi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ biết là về chuyện xác không đầu, thời gian có hơi kỳ quái, Thiên Phong cảm thấy hẳn là có liên quan tới phản tặc.”
“Càng ngày càng không biết Chu Giác đang nghĩ cái gì.” Thẩm Thiên Lăng choáng đầu hoa mắt, cũng lười nghĩ kĩ, chôn mặt trong ngực hắn oán giận, “Khó chịu.”
“Còn khó chịu?” Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, “Tối hôm qua ra một thân mồ hôi, còn tưởng rằng sáng nay sẽ tốt hơn một chút.”
“Ta ngủ tiếp một hồi nha.” Thẩm Thiên Lăng lần nữa chui vào ổ chăn.
Tần Thiếu Vũ kiểm tra độ ấm trên trán y, cảm thấy hình như lại nóng hơn một chút, vì thế định phái ám vệ khiêng Diệp Cẩn trở về, ai ngờ vừa mới ra cửa liền thấy y cùn với Thẩm Thiên Phong đang vội vã vọt vào tiểu viện.
“Lăng nhi đâu?” Diệp Cẩn thở hồng hộc, vẻ mặt có chút nôn nóng.
“Còn đang ngủ, sốt chưa lui hết.” Tần Thiếu Vũ cảm thấy không khí có chút không đúng, “Xảy ra chuyện gì?”
“Ta đi xem cho hắn.” Diệp Cẩn không trả lời vấn đề của hắn, trực tiếp chạy vào phòng ngủ.
“Hai cổ thi thể kia có vấn đề.” Thẩm Thiên Phong nói, “Sáng nay người trong huyện nha cơ hồ đều bị sốt, Tiểu Cẩn đi thăm dò, phát hiện thi thể bị bôi một loại độc dược giống như ôn dịch, hiện tại toàn bộ huyện nha đã bị Ngự Lâm quân bao vây, mấy người làm trong y quán Vương gia cũng tạm thời vào ở trong huyện nha, để tránh tình hình bệnh dịch lan rộng.”
Trong long Tần Thiếu Vũ trống rỗng, xoay người nhanh chóng bước vào phòng ngủ.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt bệnh hoạn, đang vươn tay cho Diệp Cẩn bắt mạch.
Mộ Hàn Dạ thở dài, “A Hoàng thật là ý chí sắt đá.”
“Tình hình bên ngoài thế nào?” Vì không muốn nghe hắn tiếp tục hát hí khúc, Thẩm Thiên Phong chủ động tìm đề tài.
Mộ Hàn Dạ mạnh mẽ nói, “Ba quỷ vân quyệt (quỷ quyệt nhiều như mây và sóng).”
Thẩm Thiên Phong: …
“Bên ngoài đã loạn thành một đoàn.” May mà Hoàng Đại Tiên cũng không muốn bồi hắn diễn, vì thế nói, “Dân chúng đều đang nói về chuyện ôn dịch, hai cỗ thi thể không đầu kia cũng bị truyền đến vô cùng kỳ quái. Giống như có người tỉ mỉ thiết kế, bằng không trong vòng một ngày, lời đồn đãi sao có thể đạt được quy mô lớn như thế.”
“Cửa thành đã bị phong tỏa, Giám sát đô đốc Trịnh đại nhân ít ngày nữa sẽ suất lĩnh quân đội đuổi tới Tử Nhai Thành, phối hợp với Ngự Lâm quân tiến hành điều tra.” Thẩm Thiên Phong nói, “Thất Tuyệt Vương ở bên ngoài cũng tốt, trong thành có bất cứ gió thổi cỏ lay gì, cũng có thể nói cho chúng ta.”
Mộ Hàn Dạ như có chút suy nghĩ.
“Thất Tuyệt Vương?” Thẩm Thiên Phong gọi.
Mộ Hàn Dạ không có phản ứng gì.
“Thất Tuyệt Vương!” Thẩm Thiên Phong lắc lắc tay trước mặt hắn.
Mộ Hàn Dạ vẫn không có phản ứng gì.
Hoàng Đại Tiên thật sự nhìn không vừa mắt, vì thế nói, “Uy!”
Mộ Hàn Dạ nháy mắt khôi phục thần thái, như thiếu nữ thành kính đan lấy hai tay, “A Hoàng gọi ta có chuyện gì?”
Thẩm Thiên Phong: …
Hoàng Đại Tiên lại rất muốn nhặt một tảng đá đập vào mặt hắn.
“Di, các ngươi sao lại đến đây.” Diệp Cẩn đang ở trong sân thu thập dược liệu, “Ta còn định trễ chút nữa sẽ phái người đưa thuốc qua.”
“Ta không yên lòng.” Mộ Hàn Dạ nói, “A Hoàng trước nay thân thể gầy yếu, nếu là lần này —— “
“Khụ khụ!” Thật sự không muốn để hắn tiếp tục nói thêm gì đi nữa, Hoàng Đại Tiên lớn tiếng ho khan.
Mộ Hàn Dạ lập tức hít một ngụm lãnh khí, “Hay là A Hoàng đã muốn thân thể nhiễm bệnh nặng?”
Hoàng Đại Tiên còn chưa kịp nói chuyện, Mộ Hàn Dạ đã nhanh chóng cầm hai tay của hắn, vô cùng thâm tình nói, “Cho dù A Hoàng có bệnh nặng tới đây, bổn vương cũng nhất định không chê không rời.”
Trước mắt Hoàng Đại Tiên tối sầm, thật sự không muốn nhìn thấy hắn nữa, tự mình cùng Diệp Cẩn đi vào trong phòng.
“Thất Tuyệt Vương quả thật có đam mê kỳ lạ.” Thẩm Thiên Phong nhu nhu huyệt thái dương.
“Đây là lạc thú nhân sinh.” Mộ Hàn Dạ khóe miệng khẽ nhếch, đâu còn bộ dáng lỗ mãng vừa rồi.
“Cũng là phương pháp che mắt.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Thất Tuyệt Vương không chỉ võ công cao cường mưu lược hơn người, còn là một tay diễn trò xuất sắc.”
“Không có biện pháp.” Mộ Hàn Dạ nhướn mày, “Ta vô tình trêu chọc Sở hoàng, Sở hoàng lại không hẳn tin tưởng ta, tất cả rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể chủ động yếu thế.”
“Cần gì phải đem bản thân nói đến ủy khuất như thế.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Ta thấy Thất Tuyệt Vương ngược lại còn rất thích thú.”
Mộ Hàn Dạ vui vẻ cam chịu —— dùng biện pháp này để đối phó Sở Uyên có tốt hay không tạm thời không nói đến, nhưng đối phó Hoàng Đại Tiên, là vô cùng hiệu quả a. Ít nhất hiện tai khi bị mình chạm vào hắn sẽ không nóng nảy, ngẫu nhiên bị sỗ sàng cũng không còn bi phẫn muốn chết nữa, thậm chí khi trời lạnh ngủ đến mơ mơ màng màng, nửa đêm còn có thể chủ động ôm lấy mình, quả thực chính là tiến bộ vượt trội a!
Hướng về điểm này, Mộ Hàn Dạ liền cảm thấy bản thân diễn trò thật sự rất đáng! Cho nên liền càng thêm ngọt ngào tiếp nhận, hận không thể dựng cái đài diễn một màn tình thành, cùng dân chúng trong mười dặm tám làng chia sẻ vui sướng. Nếu như tổ tiên Mộ gia dưới đất có biết, phỏng chừng sẽ bị tức đến sống lại.
“A Hoàng!” Mộ Hàn Dạ điều chỉnh cảm xúc một chút, nhanh chóng vọt vào phòng.
“Hắn không có việc gì.” Diệp Cẩn đứng lên, “Ngay cả thuốc cũng không cần uống.”
“Vì sao?” Mộ Hàn Dạ kinh sợ, “Vậy bổn vương làm sao tự mình uy thuốc?”
Hoàng Đại Tiên bóp trán.
“Lúc trước ta còn chưa khẳng định trận ôn dịch này có liên quan tới Chu Giác hay không.” Diệp Cẩn nói, “Bất quá hiện tại có thể khẳng định được chín phần, lần này nhất định lại là hắn đang âm thầm giở trò quỷ!”
Hết
(*) Tấm giặt đồ đây, quỳ cái này đã à nha~~~