Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 66 : Thất tuyệt vương vừa ra tay liền làm hỏng việc!
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
“Rốt cuộc là yêu nghiệt gì?” Dân chúng hiếu kì hỏi.
“Ta cũng chỉ nghe nói thôi.” Thẩm Thiên Lăng đặt chén trà lên bàn, “Tương truyền vào mấy trăm năm trước, trên Thiên giới có một thượng tiên, sau khi say rượu vô ý làm tọa kỵ của mình rơi vào lò luyện đan, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, bạch hổ chín đầu kia ăn hết tiên đan đạt thành tu vi, vì thế lén lút hạ phàm, muốn đầu thai làm người.”
Mọi người nghe được mỹ vị, hơn nữa cảm khái Thẩm công tử quả nhiên khiến người thích a, chủ động chia sẻ chuyện xưa trên Thần giới với mọi người, quả thực tri kỷ nhu nhuyễn lại hiểu ý người, rất đáng được kịch liệt tán thưởng.
“Nhưng bởi vì phương thức tu luyện của bạch hổ chín đầu kia không đúng, cho nên tuy nói sau khi biến hóa bề ngoài không khác gì thường nhân, nhưng lại thiếu mất một phần của thất tình lục dục.” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nói, “Thần tiên bình thường sau khi đầu thai, phần lớn đều là người có long nhân hậu, trách trời thương dân, một lòng muốn giúp dân chúng bình an vui vẻ, giống như đương kim Hoàng Thượng vậy.”
Dân chúng liên tục gật đầu, hơn nữa cảm thấy Thẩm công tử thật sự là quá tốt, chỉ nói Hoàng Thượng mà hoàn toàn không đề cập tới chính mình, loại thái độ khiêm tốn này khiến chúng ta thập phần cảm động a.
“Nhưng bạch hổ chín đầu sau khi tu luyện thành hình, lại không có một chút nhân hậu nào, hơn nữa còn tự cao tự đại, cảm thấy mình là vật của tiên giới, tất nhiên phải tài trí hơn người, thậm chí còn muốn nhất thống thiên hạ, cho nên vào lúc chân long thiên tử chuyển thế, hắn đã mưu toan ra tay phá hoại.” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nói, “Nhưng đương kim vạn tuế có cửu long hộ thân, tự nhiên không để hắn đạt được mưu đồ, vì thế bạch hổ chín đầu kia bởi vì thẹn quá thành giận, liền đầu thai đến Đông Bắc.”
“Vì sao phải đến Đông Bắc?” Dân chúng nghe vậy khó hiểu.
“Việc này ta cũng không biết.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Bất quá hẳn nhiên cũng là vì để đoạt vương vị, nghĩ một chút thôi cũng đã thấy rất ti bỉ.”
“Vậy công tử có biết hắn đầu thai thành ai không?” Dân chúng lại truy vấn —— Lão bạch hổ tinh này vừa nghe đã thấy rất nguy hiểm, cho nên trước tiên phải tìm hiểu rõ ràng, tương lai có gặp phải thì cũng tiện cách xa một chút, tránh vô tội bị hại.
“Ta chỉ biết trận ôn dịch hoành hành lần này, là do hắn đang tác loạn.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Từ khi Hoàng Thượng đăng cơ tới nay vẫn luôn cần cù nỗ lực, không có con nối dòng chỉ vì hắn một lòng vì dân, Thượng đế vui mừng còn không kịp, sao lại nỡ trách phạt. Ngược lại lúc con bạch hổ chín đầu kia đầu thai, đã thi kế tránh thoát canh Mạnh Bà, nên đối với việc mình chưa thể quyền khuynh thiên hạ luôn canh cánh trong lòng, thậm chí không tiếc cùng Tuyết yêu liên hợp, ra tay tạo nên trận ôn dịch này.”
“Tuyết yêu?” Tập thể dân chúng chấn kinh.
“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Cho nên khi trận ôn dịch này vừa bắt đầu, tất cả đại phu đều không biết được nguyên nhân do đâu. May mắn có Hoàng Thượng không ngủ không nghĩ vì dân cầu phúc, cuối cùng cảm động được Thượng đế, để Diệp đại ca cơ duyên xảo hợp tìm ra giải dược.”
“Vậy sao này có còn thiên tai nào nữa không?” Lại có dân chúng hỏi.
“Ôn dịch bị trừ, người tác loạn sau lưng tất nhiên sẽ không cam tâm, tương lai cũng không biết còn làm ra chuyện gì.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bất quá Hoàng Thượng tất nhiên sẽ toàn lực giải quyết, mọi người chỉ cần an tâm sống tốt là được, không cần quá mức lo lắng.”
Dân chúng ai nấy gật đầu, hơn nữa tỏ vẻ muốn Hoàng Thượng cũng nên bảo trọng long thể cho tốt, trăm ngàn lần không thể để yêu nghiệt được lợi.
Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm gật đầu, lại cùng mọi người nói chuyện phiếm một hồi, thẳng đến giờ cơm chiều mới rời khỏi trà lâu.
Dân chúng tất nhiên lưu luyến không rời, nhưng đồng thời lại cảm thấy rất sảng khoái —— tuy rằng không chạm được đến bàn tay nhỏ nhắn, nhưng loại chuyện cùng nhau nói chuyện phiếm này có truyền ra cũng đủ để thổi phồng hơn nửa năm đó biết không, quả thực khiến người chịu không nổi.
Đã nói trận tuyết này quả nhiên là điềm lành a…
Đạp Tuyết Bạch chở hai người, lắc lư trên cỏ đá của ngã tư đường.
Tần Thiếu Vũ dùng ngón cái cọ cọ cánh môi y, “Miệng cũng nói khô hết rồi.”
“Ân.” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Nhưng ta sẽ không đồng ý hôn môi với ngươi trên đường cái !” Bởi vì như vậy da mặt sẽ phi thường dày.
“Vậy giữ lại về rồi hôn.” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Có muốn ăn gì hay không? Tóm lại cũng đã ra ngoài rồi, ngươi cũng không thích ăn thức ăn chay.”
“Muốn ăn bách hoa quế, vịt nướng.” Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu.
“Được.” Tần Thiếu Vũ đáp ứng rất sảng khoái.
“Còn muốn ăn thịt dê xé phay.” Thẩm Thiên Lăng nảy ra những ý tưởng tốt đẹp.
“Được.” Tần Thiếu Vũ tất nhiên không có ý kiến.
“Còn có cá sốt chua ngọt, thịt Đông Pha, đồ lòng xào thập cảm, còn có… để ta cân nhắc đã.” Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc.
“Tiểu trư.” Tần Thiếu Vũ nắn nắn đầu ngón tay y, “Không cần nghĩ, sau khi đến tửu lâu rồi xem thực đơn là được.”
“Vậy thì không được, làm như thế sẽ giống như ta rất ham ăn.” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng cự tuyệt, “Bây giờ ta nói, ngươi phải nhớ kỹ, đến khi gọi món thì phải nói đủ hết, không được thiếu.”
Tần Thiếu Vũ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền cười ra tiếng.
“Có cái gì buồn cười.” Thẩm Thiên Lăng hừ hừ, không sai ta chính là dối trá như vậy đó, ai cần ngươi lo!
“Càng ngày càng khiến người thích.” Tần Thiếu Vũ ôm chặt y, “Thật muốn đem ngươi nhốt ở Truy Ảnh Cung, nhìn cũng không cho người khác nhìn một cái.”
Thẩm Thiên Lăng phát ra lời nói từ nội tâm, “Khẩu vị của thiếu hiệp ngươi gần đây thật là càng ngày càng nặng.”
“Thì sao?” Tần Thiếu Vũ cách lớp áo long chồn xoa xoa y.
“Một chút cũng không sao cả.” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Vô cùng tốt.” Trên đường cái không cần tùy tiện nhéo mông người ta a, rất biến thái biết không!
“Tần huynh!” Giữa lúc hai người đang nói chuyện, phía trên đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc. Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy chỗ rào chắn trên lầu hai, Mộ Hàn Dạ chính cao hứng phát tay với hai người, rất nhiệt tình.
“Như vầy cũng tốt, không cần đi tìm khách sạn.” Tần Thiếu Vũ giao ngựa cho tiểu nhị, mang theo Thẩm Thiên Lăng lên lầu.
Mộ Hàn Dạ tiếc nuối nói, “A Hoàng cũng không nhìn ta.”
“Vì sao ta phải nhìn ngươi? !” Hoàng Đại Tiên vẫn đưa lưng về hắn.
Mộ Hàn Dạ thật ngượng ngùng, “Bởi vì ta lớn.”
Hoàng Đại Tiên tùy tay nắm lấy y phục trên bàn, ném qua.
Mộ Hàn Dạ đành phải bắt đầu mặc y phục, nhưng tốc độ cực kỳ thong thả, hiển nhiên cực độ không muốn.
Nhưng Hoàng Đại Tiên so với hắn càng không muốn.
Cho nên Mộ Hàn Dạ đành phải dùng tốc độ ốc sên mặc y phục, cau mũi đánh hắt xì.
Hoàng Đại Tiên: …
Đáng đời.
“Đi thôi.” Mộ Hàn Dạ bước tới ôm hắn vào trong lòng.
Y phục dạ hành đều mỏng và bó sát người, Hoàng Đại Tiên cơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim đập của hắn, cho dù ven đường gió lạnh từng cơn, toàn thân vẫn cảm thấy nóng bỏng như trước —— đương nhiên, một trong số những nguyên nhân là vì Mộ Hàn Dạ sợ hắn cảm lạnh, vì thế âm thầm thúc giục nội lực, ôm lấy hắn càng chặt thêm.
Thôn sớm ban đem so với ban ngày càng thêm yên tĩnh, lúc trước hai người đã từng cùng ám vệ đến xem náo nhiệt một lần, bởi vậy nhanh chóng tìm được tiểu viện kia. Vô thanh vô tức đứng trên ngói, liền nghe phòng trong truyền đến một tiếng rên rỉ tương đối ái muội.
Hoàng Đại Tiên: …
Gió lạnh từng trận tất nhiên không thể bóc mái ngói lên, vì thế Mộ Hàn Dạ mang hắn trốn sau cửa sổ, đưa tay chọt thủng một lỗ trên đó.
Trong phòng vẫn là một màn cảnh tượng dâm mỹ, tiếng rên rỉ không ngừng vang bên tai, Hoàng Đại Tiên bắt đầu sâu sắc hối hận vì sao lại muốn tới nơi này —— mang theo một nam nhân thời thời khắc khắc muốn phát tình đi xem đông cung sống, bản thân nhất định là đầu bị nước vào.
“A Hoàng không muốn xem?” Mộ Hàn Dạ ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng hỏi.
Muốn nhìn mới là gặp quỷ a! Hoàng Đại Tiên mặt đỏ tai hồng.
“Nhưng chúng ta phải thám thính tin tức.” Mộ Hàn Dạ cường điệu.
Hai người cách nhau quá gần, từng trận nhiệt khí thổi vào lỗ tai, Hoàng Đại Tiên khẽ nhíu mày, di động thân thể muốn cách xa hắn một chút.
Kết quả liền nghe thấy “roạt” một tiếng, nhất thời có gió lạnh từ bên ngoài luồn vào trong khố.
Sắc mặt Hoàng đại hiệp nhất thời trắng bệch.
Đây là cái tình hướng gì? !
Mộ Hàn Dạ hiển nhiên cũng nghe được tiếng vang, lập tức vô cùng khẩn trương sờ soạng xuống mông hắn.
Quả nhiên, đang rách ra.
“Mộ! Hàn! Dạ!” Hoàng Đại Tiên cảm thấy cả đời này mình cũng chưa từng dọa người như thế.
“Hư.” Mộ Hàn Dạ liều mạng ra ám chỉ, bảo thanh âm phải nhỏ một tí.
Hoàng Đại Tiên căm tức nhìn hắn.
Mộ Hàn Dạ chột dạ nói, “Ta nói với thợ may, làm y phục là để cùng A Hoàng dã hợp, cho nên vào lúc hắn làm, đại khái đã giảm đi chút đường kim mũi chỉ.”
Nói chưa dứt lời, Hoàng Đại Tiên lập tức chỉ kém nước tức giận hôn mê, cũng không thèm cân nhắc hoàn cảnh xung quanh, quay qua tát cho hắn một bạt tay.
Động tĩnh không lớn, lại đủ để cho người trong phòng nghe được. Ma ma lập tức cảnh giác nói, “Ai ở bên ngoài? !”
Trong phòng truyền đến một trận rối loạn nhỏ, còn có vài tiếng nữ tử thét chói tai.
Hoàng Đại Tiên nhất thời hối hận, muốn kéo Mộ Hàn Dạ rời đi, ngược lại còn bị hắn ôm vào trong lòng, “Che khuất mặt của ngươi!”
Hoàng Đại Tiên mang tốt che mặt khăn, lại che cho hắn một mảnh.
“Các ngươi là người phương nào!” Tráng hán từ trong cửa sổ lao ra, trong tay cầm một thanh trường đao sáng chói.
Mộ Hàn Dạ chậc chậc nói, “Mới từ trên giường xuống liền muốn đánh nhau, cũng không sợ chân nhuyễn.”
Hết