Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 79 : Bước kế hoạch tiếp theo!
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
Không biết qua bao lâu, trong phòng rốt cục an tĩnh lại, Thẩm Thiên Phong nhẹ nhàng giúp y bôi thuốc, sau đó đem người ôm vào ngực mình.
Diệp Cẩn há miệng, hung hăng cắn ra dấu răng trên vai hắn.
Thẩm Thiên Phong vỗ nhẹ trên lưng y, một câu cũng không nói.
“Ngươi lại không đúng chỗ nào?” Diệp Cẩn nén một bụng lửa giận.
“Ta chỗ nào cũng không đúng.” Thẩm Thiên Phong nâng cằm y lên.
Nghe được câu trả lời trắng trợn như thế, Diệp Cẩn ngược lại không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Nói ta lòng dạ hẹp hòi cũng được, cố tình gây sự cũng được.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta chỉ muốn sớm giải quyết xong chuyện này, sau đó mang ngươi về Nhật Nguyệt Sơn Trang.”
Diệp Cẩn: …
“Về sau không được để cho người khác ôm ngươi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hoàng Thượng cũng không được.”
“Hả?” Diệp Cẩn đầu tiên là sửng sốt, sau một lúc ngẫm nghĩ thì nhất thời cả giận nói, “Ngươi dám giám thị ta!”
“Sao có thể.” Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn nhẹ y, “Vô tình thấy được.”
“Cho nên đến tối liền nổi điên?” Diệp Cẩn quả thực không biết nên nói hắn như thế nào nữa. Ban ngày mình ngồi trên đất phân loại thảo dược, khi đứng lên có chút choáng, vừa lúc Sở Uyên đến tìm mình, vì thế liền thuận tay đỡ mình đứng một hồi, cư nhiên vì việc này mà cũng có thể ăn dấm ăn thành như vậy?
Thẩm Thiên Phong không hề chớp mắt nhìn y.
Diệp Cẩn vốn muốn giận một chút, kết quả lại bị hắn nhìn đến hết bực, vì thế cũng lười nói tiếp, tự mình lăn tới góc tường muốn ngủ.
“Tức giận?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Vô nghĩa. Diệp Cẩn bực mình nhắm mắt lại.
Thẩm Thiên Phong choàng tay qua vai y, đem người kéo về ngực mình.
“Thẩm Thiên Phong!” Diệp Cẩn còn có chút lửa giận, không để yên có phải không?
“Ta yêu ngươi.” Thanh âm Thẩm Thiên Phong rất trầm thấp, ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ trên mặt y.
Diệp Cẩn đành phải đem tiếng rít gào nuốt ngược trở về.
Thẩm Thiên Phong ôn nhu hạ xuống những cái hôn liên tiếp lên trán y.
Khả năng được ngủ hiển nhiên không lớn, Diệp Cẩn giận dữ xoay người, đặt hắn ở dưới thân, “Nằm tốt cho lão tử!”
Thẩm Thiên Phong: …
Diệp Cẩn đặt chăn qua một bên, bản thân cúi người xuống hạ thân hắn, đưa tay cầm lấy vật thể lửa nóng kia.
“Tiểu Cẩn.” Ngón tay Thẩm Thiên Phong nhẹ nhàng xuyên qua tóc y.
“Kêu la cái gì!” Diệp Cẩn giận, “Ta muốn xem thử phải hoạn như thế nào.”
Thẩm Thiên Phong bật cười.
Không biết xấu hổ! Diệp Cẩn ở trong lòng hít sâu một hơi, sau đó nhắm mắt ngậm lấy thứ kia.
Ngày thường Thẩm Thiên Phong luôn phủng y trong lòng bàn tay, tất nhiên rất không nỡ để y làm việc này, cho nên trình độ của Diệp Cẩn vô cùng thê thảm, càng thê thảm hơn nữa là, y còn có thể thường dừng lại mà căm tức nhìn Thẩm Thiên Phong.
“Không cần miễn cưỡng.” Thẩm Thiên Phong xoa xoa hai má y.
Không muốn để lão tử miễn cưỡng, thì ngươi xong việc nhanh một chút đi a! Diệp Cẩn ở trong lòng rít gào, sau đó lại tận lực ra sức, nhưng thật sự là vì trình độ có hạn, cho nên sau một lúc lâu đối phương vẫn dạt dào hưng trí, còn mình thì choáng đầu hoa mắt, vì thế y không thể không buông tay, ngồi trên giường giận dữ ra kết luận, “Bị bệnh thật rồi, phải sớm điều trị, ngày mai ta sẽ sắc cho ngươi chút thuốc.”
Tinh thần Hoàng Đại Tiên có chút hoảng hốt.
“Sau này ta sẽ không để ngươi chịu ủy khuất nữa.” Mộ Hàn Dạ ôn nhu nói.
Hoàng Đại Tiên “Ừ” một tiếng.
Mộ Hàn Dạ nhìn hắn một hồi, đột nhiên nói, “Không thì ta A Hoàng múa một khúc cho ta xem đi?”
Hoàng Đại Tiên: …
Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng ngời.
Hoàng Đại Tiên thật sự không nghĩ ra, rõ ràng đề tài trước đó còn rất bình thường, vậy mà sao hắn luôn có bản lĩnh trong chớp mắt liền thoát cương?
Mộ Hàn Dạ ngồi bên cạnh hắn, “Tối hôm qua ta luôn suy xét một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hoàng Đại Tiên nhìn hắn.
“Tương lai sau khi chúng ta thành thân —— ”
“Câm miệng!” Hoàng Đại Tiên dứt khoát cắt ngang hắn.
Mộ Hàn Dạ ủy khuất, “Ta còn chưa nói xong.”
“Ngươi không cần phải nói.” Hoàng Đại Tiên chăm chú ăn canh.
Mộ Hàn Dạ nhỏ giọng nói, “A Hoàng quả là ý chí sắt đá.”
“Thì tính?” Hoàng Đại Tiên nhìn thẳng vào hắn.
Mộ Hàn Dạ nghiêng qua nhanh chóng hôn hắn một cái.
Hoàng Đại Tiên: …
Hai mắt Mộ Hàn Dạ tràn đầy vui sướng.
Hoàng Đại Tiên rất muốn một cước đạp hắn xuống lan can.
Trong Ngự thư phòng, Sở Uyên đang lật xem tấu chương, đột nhiên nghe báo Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng đến đây, trong lòng nhất thời rất bất ngờ —— buổi sáng hắn nghe Thẩm Thiên Phong nói Tần Thiếu Vũ có chuyện tìm mình, còn cho là tùy tiện tìm cớ, hiện tại xem ra thật đúng là có chuyện?
“Hoàng Thượng.” Bên ngoài có chút lạnh, Thẩm Thiên Lăng bọc một lớp lông chồn thật dày, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn.
Sở Uyên bị bộ dáng của y chọc cười, phân phó nội thị mang thêm hai noãn lô vào, “Tìm ta có việc?”
“Ân.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Chúng ta đến là muốn nói, có thể tiến hành bước kế hoạch tiếp theo.”
“Sớm như vậy?” Sở Uyên khó hiểu, “Lúc trước thương nghị, nói là phải ở trong thành rải lời đồn, khiến Lưu Nhất Thủy ngồi không được yên, sau đó trẫm mới tuyên triệu Triệu Càn, vì sao phải tiến hành sớm hơn?”
“Bởi vì không cần rải lời đồn, thì Lưu Nhất Thủy cũng đã ngồi không yên.” Tần Thiếu Vũ nói đại khái lại chuyện tối hôm qua.
“Quả nhiên là vậy.” Ngữ điệu Sở Uyên không thay đổi, nhưng thần tình trong mắt đã có chút chuyển lạnh, “Triệu Càn thì sao? Có phản ứng gì?”
Thẩm Thiên Lăng nói, “Hoàng Thượng không cần quá tức giận, Triệu đại nhân vẫn chưa đáp ứng.”
“Nhưng không cự tuyệt, có phải hay không?” Sở Uyên cười lạnh.
Đây chính là cái gọi là rường cột triều đình a.
Hết